Chỉ cần làm một phòng nuôi đơn giản là hoàn toàn có thể nuôi trong nhà. Gà Lô Đinh cũng không gáy, chỉ cần đóng cửa chống tr/ộm lại, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu của chúng. Dù gà Lô Đinh nhỏ con, nhưng bù lại chúng đẻ trứng cực nhiều! Chỉ cần nuôi sống được đàn gà này, tôi có thể ngày ngày có thịt ăn, hôm nào cũng nhặt được trứng. Cuộc sống tốt đẹp đến mức tôi chẳng dám mơ ước. Tôi ôm lũ bé bỏng đáng yêu vào lòng, muốn hôn lên chúng vài cái. Nhân lúc còn mạng, tôi lập tức mở điện thoại tra hướng dẫn nuôi gà Lô Đinh. Tận dụng thùng carton và miếng nhựa còn sót từ đống hàng đã mở, tôi lắp ghếp tạm một chuồng nuôi nhỏ trên tầng ba. Mười lăm con gà cuối cùng sống sót mười con, mỗi ngày ngoài tập thể dục tôi lại loanh quanh chăm sóc chúng, có khi ngẩn ngơ ngắm cả tiếng đồng hồ. Tôi còn đặt tên cho từng chú gà, ngày nào cũng như kẻ ngốc nói chuyện với chúng. Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng cô đ/ộc ấy, chúng là bạn đồng hành duy nhất của tôi.
Ngày thứ mười sau khi dịch zombie bùng phát, điện nước đều c/ắt. Mạng internet cũng tê liệt. Thời tiết nóng bất thường vẫn tiếp diễn, tôi có hệ thống pin mặt trời và cả phòng chứa nước khoáng nên không quá lo lắng. Hàng xóm xung quanh không tích trữ đủ nước uống bắt đầu sốt ruột.
Rạng sáng ngày thứ mười lăm, tôi nghe thấy tiếng vài chiếc xe rời đi. Đến tối muộn, không chiếc nào quay về. Hai ngày sau, xung quanh vang lên tiếng đ/ập phá cửa sổ, rồi lại chìm vào tĩnh lặng.
Dưới cái nóng liên tục, rau mầm đã héo rũ. Tôi lên sân thượng c/ứu những cây chưa ch*t hẳn, di chuyển chỗ râm mát, tranh thủ chỉnh lại mái che. Trên sân thượng ngoài khu đất trồng còn có bể chứa rộng bằng căn phòng, mực nước ngập đến đầu gối. Tôi thả ít cá giống vào đây, dùng nước này để dội toilet cho tiết kiệm. Khi mở mái che ra, nước trong bể chỉ còn mười phân. Tôi nhíu mày: Nếu trời không mưa, phải chuẩn bị làm nhà vệ sinh khô thôi.
Dọn dẹp xong, đứng trên cao tôi giương ống nhòm quan sát xung quanh. Mấy nhà lân cận đều cửa nát vách tan, hẳn đã bị cư/ớp phá sạch. Đột nhiên tôi cảm thấy có ánh mắt nào đó đang dán ch/ặt vào mình. Cảm giác bị rình rập khiến tôi khó chịu, lập tức trở xuống nơi ẩn náu. Qua ống nhòm chỉ thấy vài con zombie lang thang gần đó, không tìm ra kẻ đang theo dõi. Hóa ra kho lương thực của tôi lại bị người ta để ý rồi.
7. Thứ đ/áng s/ợ không phải tr/ộm cư/ớp mà là kẻ rình rập. Kẻ ẩn trong bóng tôi như rắn đ/ộc chực chờ cắn trả. Tôi không thể ngồi chờ ch*t! Bắt đầu phân tích: Nếu là đối phương, muốn công phá pháo đài này, chúng sẽ làm gì? Sau khi phân tích xong, tôi lập tức khắc phục mọi lỗ hổng phòng thủ có thể nghĩ ra.
Những ngày sau đó, tôi vẫn ăn ngủ bình thường, chờ đợi con rắn đ/ộc xuất hiện.
Ngày thứ ba mươi sau dịch, nắng nóng vẫn th/iêu đ/ốt. Có lẽ đã chuẩn bị xong hoặc chờ đến giới hạn, rạng sáng hôm đó tôi nghe thấy tiếng động cơ vang ngoài tường rào. Tôi bật dậy nhìn qua cửa sổ. Hai chiếc xe địa hình đen có lưới thép hàn kính đỗ cách nhau vài mét dưới tường. Có lẽ sợ tiếng xe thu hút zombie, mãi đến khi tôi ăn xong bánh mì và hộp sữa, cửa sau mới mở. Sáu gã đàn ông cao lớn bước ra. Dẫn đầu là đội trưởng sản xuất Đặng Quốc Trung và con trai lười nhác Đặng Văn Bình, bốn người còn lại có lẽ là họ hàng - tôi ít gặp nhưng ngoại hình rất giống nhau. Hai tài xế vẫn ngồi trong xe, sẵn sàng tẩu thoát.
Tôi cười lạnh: Bọn chúng đúng là coi trọng ta thật, biết ta ở một mình mà còn dàn trận lớn thế này. Hóa ra chúng cũng hiểu đặc tính zombie, cố ý chọn buổi sáng khi chúng ít hoạt động.
Đặng Văn Bình cao hơn mét tám, cùng cha leo lên nóc xe dễ dàng. Người dưới đưa lên chiếc chăn bông dày. Hai người đứng trên nóc xe phủ chăn lên tường, che lấp hàng rào chống trèo. Ba tên khác làm tương tự ở hướng đối diện.
Tôi lên tầng hai, cầm cung phản khúc cùng mũi tên đã chuẩn bị sẵn chờ chúng trèo lên. Chẳng mấy chốc Đặng Văn Bình và một tên khác đã lên tường. Đứng trên đó nhìn thấy hàng rào sắt cách hai mét, bọn chúng ngẩn người. Khi Đặng Văn Bình ngẩng lên nhìn, tôi đã châm lửa mũi tên bọc vải tẩm xăng, nhắm thẳng về phía hắn.
Vèo! Đặng Văn Bình né được, mũi tên cắm phập vào chiếc chăn dưới háng hắn. Hừ, lệch rồi, không trúng 'của quý' của hắn. Thằng Đặng Văn Bình này ỷ cha làm đội trưởng, suốt ngày ăn nhậu lêu lổng, hay b/ắt n/ạt nhà tôi - kẻ ngoại tộc. Hồi cấp ba, khi khu này chưa giải tỏa, hắn thường chặn tôi ở cổng làng mỗi chiều tan học, làm những cử chỉ tục tĩu khiến tôi ám ảnh rất lâu. Từ đó tôi phải nhờ bố đón hàng ngày, hắn mới chịu thôi.
Bình luận
Bình luận Facebook