Bồ Công Anh Bất Diệt

Chương 5

11/06/2025 03:39

Cuối cùng bà nói: "Có muốn cưới hay không đâu phải do nó quyết định, đó là ba mươi nghìn đấy, lấy số tiền này vừa đủ để sửa sang nhà cửa cho anh cả của mày, Đại Bảo cũng đã hai mươi hai rồi, đáng lẽ phải cưới vợ từ lâu rồi."

Đêm hôm đó, mẹ hỏi tôi một học sinh trung cấp làm sao thi đại học.

Ánh mắt tôi lóe lên tia hy vọng, nóng lòng nói ra kế hoạch của mình.

Trường luyện thi có thể nhận tôi, huyện bên cạnh có một ngôi trường khá nổi tiếng.

Sau một hồi im lặng dài, mẹ hỏi: "Thế phải tốn bao nhiêu học phí?"

"Một học kỳ ba nghìn."

Trường luyện thi hoạt động vì lợi nhuận.

Với trình độ như tôi, thực ra dù có đóng đủ học phí họ cũng không muốn nhận.

Mẹ lại thở dài: "Nhiều tiền thế!"

Ba nghìn thời đó là một khái niệm thế nào?

Mẹ b/án bánh giò trên phố, một phần chỉ b/án một đồng.

Trừ đi các chi phí, mỗi phần lãi khoảng ba hào.

Mẹ lôi ra một hộp thiếc, dưới ánh đèn vàng vọt, từng tờ từng tờ đếm những đồng tiền nhàu nát.

"Số tiền này, vốn định cho em gái mày đăng ký lớp Olympic Toán, giờ đưa hết cho mày cũng không đủ!"

Đôi tay mẹ quanh năm lao động, đen sạm và nhăn nheo.

Khóe mắt chi chít nếp nhăn, cứ nhìn tôi chằm chằm như thế.

Hơn hai năm trước, mẹ cũng từng dùng ánh mắt này khiến tôi lùi bước, đi học trung cấp.

Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, kìm nén cảm giác tội lỗi trong lòng, quỳ trước mặt bố mẹ.

"Coi như con mượn, sau này con sẽ trả gấp đôi, không, gấp năm gấp mười lần, xin bố mẹ."

09

Xin bố mẹ đừng bẻ g/ãy đôi cánh ước mơ của con.

Xin bố mẹ hãy nhìn một lần đến đứa con bình thường nhưng không ngừng nỗ lực.

Em gái khóc.

"Mẹ, cho chị đi học đi, con có thể không đi học thêm. Con nhất định sẽ đạt nhất khóa."

Bố vốn im lặng bấy lâu bóp tắt điếu th/uốc trên tay: "Chỉ một năm, nếu không được, mày phải ngoan ngoãn đi làm lấy chồng."

Đêm khuya, em gái và tôi chen chúc trên chiếc giường nhỏ.

Em thì thầm: "Chị ơi, giờ em mới biết đạt nhất khóa không đơn giản như em tưởng."

Bởi vì chúng ta sinh ra là một chấm, rồi thành vòng tròn.

Vòng tròn càng lớn, lại càng thấy bên ngoài có bao điều chưa biết.

Lại càng hiểu, bản thân thật nhỏ bé biết bao.

Có người từ đó thu mình, làm một quả cầu hữu hạn.

Nhưng tôi thì không!

Dù định mệnh tôi tầm thường, tôi vẫn phải phồng lên, phồng mãi.

Dù cuối cùng, tôi vẫn chỉ là hạt bụi trong vũ trụ.

Nhưng tôi đã dốc hết sức rồi, tôi không hối h/ận.

Suốt một tuần, tôi bị bao vây bởi tiếng chê cười và m/ắng nhiếc.

Lời m/ắng đến từ bà nội, nói tôi ng/u dốt làm trò, nói tôi mơ giữa ban ngày, nói tôi không có số làm sinh viên đại học.

Tiếng cười chê từ bao kẻ trong làng.

Họ đã định sẵn thất bại của tôi, khuyên bố mẹ đừng phí tiền, chi bằng giữ tiền dưỡng già.

Giữa tháng Bảy, tôi từ biệt em gái và bố mẹ sang huyện bên học.

Em gái tiễn tôi lên xe ở đầu làng.

"Chị, cố lên nhé!"

"Thu Thu, nếu không muốn cả đời mục nát ở đây, em cũng đừng lơ là. Chị không biết chị gh/en tị với cái đầu thông minh của em đến thế nào."

Năm đó, em gái học lớp 8, tôi tương đương học lớp 12.

Lớp luyện thi không dễ học.

Mọi người đều đã học qua cấp ba, có nền tảng, trên lớp thầy cô chỉ giảng bài tập.

Những đứa dở như chúng tôi có theo kịp hay không, không nằm trong suy nghĩ của họ.

Tôi như tờ giấy trắng, buổi đầu như nghe sấm bên tai.

Bố mẹ chỉ cho tôi tiền học phí.

Tôi ngày ngày rửa mấy thúng bát cho dì nhà bếp, đổi lấy ba bữa cơm miễn phí.

Thường thì ăn đồ thừa còn sót lại.

Sau này dì thấy tôi làm việc chăm chỉ, thỉnh thoảng để dành cho tôi đùi gà hay thịt kho.

"Cháu đang tuổi lớn, ngày ngày ăn cơm thừa canh cặn sao được."

Một bữa tôi ăn hết năm lạng cơm, lúc ấy không sợ b/éo, chỉ thấy ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Mười giờ rưỡi đêm, ký túc xá tắt đèn.

Tôi cầm sách ra hành lang học.

Hành lang đèn cảm ứng, lát lại tắt, phải đi đi lại liên tục.

Muỗi mùa hè nhiều kinh khủng, th/uốc chống muỗi cũng vô dụng.

Tôi không dám đ/ập mạnh, sợ làm phiền học sinh khác.

Chỉ biết giãy giụa liên tục.

Một đêm qua, chân đầy nốt muỗi.

Không khí trường học ngột ngạt vô cùng.

Mọi người cúi đầu vào sách, hiếm khi giao lưu.

Tôi có quá nhiều thứ không hiểu, nhưng thời gian mọi người đều quý giá, chẳng ai muốn lãng phí giúp kẻ không căn bản.

Sau này lớp trưởng Giang Tâm không đành lòng: "Tớ dạy cậu!"

Tôi luôn mang bài đến nhờ cô ấy, giọng cô ấy lúc nào cũng khó chịu.

Không sao.

Tôi đã từng bị xã hội đ/á/nh cho tơi tả.

Còn sợ gì vài ánh mắt này?

Nhưng tiếp xúc lâu, tôi phát hiện cô ấy thực ra rất tốt.

Cô ấy đưa tôi mượn vở ghi chép và sách bài tập hồi lớp 10, 11.

Lúc đó dùng mắt quá độ, thị lực tôi giảm kinh khủng.

Chữ vốn đọc rõ ràng nay đã mờ đi.

Kính mắt phải hơn trăm đồng một chiếc, tôi không có tiền, đành cắn răng chịu đựng.

Tôi từ vị trí bét lớp, vật lộn leo lên.

Dù tôi có c/ầu x/in thế nào, thời gian cũng chẳng chậm lại một phút.

Một học kỳ trôi qua nhanh chóng.

Kỳ thi cuối tháng trước Tết, tôi đứng thứ 18 từ dưới lên.

Tôi nhìn phiếu điểm cười, cười đến phát khóc.

Ba trăm mấy chục điểm, với học sinh cấp ba bình thường, có lẽ nhắm mắt cũng đạt được.

Nhưng chỉ tôi tự biết, điều này khó khăn thế nào.

Đêm ba mươi Tết, bố đẩy cửa phòng hỏi tôi: "Con không ra xem Táo Quân à?"

Tôi ngậm bút không ngẩng đầu: "Một lát nữa, con làm nốt bài này đã."

Bố đứng ở cửa lặng lẽ một hồi, quay người đi ra.

Tiếng tivi bên ngoài cũng nhỏ dần.

Khi tôi làm xong bước ra, chiếc tivi bụng phệ đang hát "Khúc hát ly biệt".

Mùng hai Tết, bà nội và bác dâu lại nhắc chuyện cũ, muốn mai mối cho tôi.

"Lần này tuy là tái hôn nhưng người ta đưa được tám vạn lễ, bỏ qua thì mất hút thôi."

10

Bố hiếm hoi cứng rắn: "Chuyện lấy chồng, để nó thi xong đã."

Bác dâu đảo mắt: "Tuổi xuân con gái có mấy năm, qua hai mươi thì hết thời rồi, hai vợ chồng không nghe lời, sau này có hối cũng không kịp."

Hết Tết đã sang tháng Hai, thời gian vô cùng cấp bách.

Danh sách chương

5 chương
11/06/2025 03:45
0
11/06/2025 03:41
0
11/06/2025 03:39
0
11/06/2025 03:32
0
11/06/2025 03:27
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu