Khi tôi không biết phải làm thế nào, một chiếc cặp sách bay từ phía sau trúng vào đầu cậu nam tóc vàng.
"Sao? Đồng bọn của mày chưa đủ đò/n, nên mày cũng muốn thử à?" Giọng Cố Dĩ Hà vang lên phía sau.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một luồng gió lướt qua người.
Xung quanh đột nhiên yên ắng lạ thường.
Tôi sờ lên tai, thiết bị trợ thính đã biến mất.
Lộ Uyển Uyển kéo tôi lùi vài bước. Giờ tôi mới thấy rõ Cố Dĩ Hà đang đứng phía trước.
Anh và cậu tóc vàng đang nói gì đó, tôi hoàn toàn không nghe được.
Chỉ thấy Cố Dĩ Hà nhanh tay cất thiết bị trợ thính của tôi vào túi áo trong.
Không hiểu sao anh lại lấy nó, nhưng tôi không dám lại gần đòi lúc này.
Khi Khâu Vân dẫn người tới, cậu tóc vàng đã nổi gi/ận đùng đùng. Dù không nghe được, tôi vẫn thấy rõ vẻ gi/ận dữ trên mặt hắn.
Lộ Uyển Uyển vỗ nhẹ tay tôi, kéo tôi trốn vào con hẻm gần đó.
"Tôi không nghe thấy gì nữa." Tôi mấp máy môi, phát ra âm thanh mà chính mình cũng không nghe được.
Nhưng Lộ Uyển Uyển hiểu.
Cô gật đầu rồi kéo tôi ngồi xuống bậc thềm.
Chúng tôi ngồi đó rất lâu trong im lặng, không ai biết chuyện gì đang xảy ra với Cố Dĩ Hà.
Có lẽ Lộ Uyển Uyển biết, vì cô ấy nghe được. Tôi thấy đôi lông mày cô chau lại.
Còn tôi, như bị tách biệt khỏi mọi âm thanh thế gian.
Đến khi đèn đường bật sáng, một bóng người dài đổ xuống chỗ ngồi.
Ngẩng lên, tôi thấy Cố Dĩ Hà đứng đó, áo khoác xốc xếch.
Anh lấy thiết bị trợ thính từ túi trong đeo lại cho tôi.
"Về thôi." Giọng anh nhẹ bẫng hòa vào tiếng động xung quanh.
Tôi chỉnh lại máy, nắm tay Lộ Uyển Uyển đứng dậy.
"Các cậu đ/á/nh nhau à?" Tôi nhìn mồ hôi trên trán anh hỏi khẽ.
Cố Dĩ Hà lắc đầu, nở nụ cười bất cần: "Không."
7.
Cố Dĩ Hà nói dối.
Hôm qua anh và cậu tóc vàng thực sự đã xô xát.
Tôi thấy vết bầm trên cánh tay anh khi ống tay áo tuột xuống.
Chắc là đ/au lắm.
Vừa bước ra từ phòng y tế với lọ th/uốc, tôi nghe lỏm được mấy người đi ngang bàn tán:
"Bố Cố Dĩ Hà đến trường rồi?"
"Ừ, nghe nói là đại gia nào đó. Chả trách cậu ta ngang tàng thế."
Bố Cố Dĩ Hà - chưa ai từng nhắc đến trước đây.
"Hiệu trưởng đang dẫn vào văn phòng, thái độ cứ như..."
Giọng nói nhỏ dần. Tôi xốc lại lọ th/uốc quay về lớp.
Chỗ ngồi Cố Dĩ Hà vắng tanh. Cả lớp xôn xao bàn tán.
Hóa ra khi tôi ra ngoài, bố anh đã tới nên chúng tôi lỡ nhau.
Tôi cất th/uốc vào ngăn bàn, chuẩn bị sách vở.
Cả buổi sáng, Cố Dĩ Hà biệt tăm.
Nghe nói anh cãi nhau với bố trong văn phòng hiệu trưởng rồi bỏ đi.
Nhìn chiếc ghế trống, tôi lấy lọ th/uốc sáng nay.
Trên sân thượng, Cố Dĩ Hà co ro trong góc.
Thấy tôi, anh ngẩng mặt lên. Đôi mắt đỏ hoe.
Anh nhìn tôi, bất ngờ cười: "Anh biết em sẽ đến mà."
Tôi không hỏi gì, quỳ xuống bên anh.
Nhẹ nhàng vén tay áo, thoa th/uốc lên vết thâm.
"Cô y tá nói, th/uốc này tan m/áu bầm." Tôi đưa lọ th/uốc cho anh.
Mùi th/uốc nồng nặc trong không khí.
Cố Dĩ Hà nhìn lọ th/uốc hồi lâu rồi đón lấy.
Ánh mắt anh lúc này không chỉ ngang ngạnh, mà còn lấp lánh thứ gì đó.
Tưởng anh sẽ cảm ơn, nào ngờ: "Khương Giang, em muốn ra nước ngoài không?"
Câu hỏi đột ngột khiến tôi ngớ người.
Nhưng không cần suy nghĩ: "Không."
Không dám nghĩ, không đủ tư cách nghĩ.
"Bố anh... bắt anh đi ư?" Tôi hỏi dò, câu từ vụng về.
Tôi vốn không giỏi an ủi.
Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt.
"Thế em muốn đi đâu?" Anh tránh trả lời.
"Bắc Kinh." Tôi chớp mắt, "Đại học Bắc Kinh."
Đây là nguyện vọng của ba mẹ, cũng là mục tiêu tôi ấp ủ bao năm.
Cố Dĩ Hà khẽ gi/ật mình, bật cười: "Chuẩn."
Chuẩn cái gì chứ? Tôi chưa từng nói với ai.
"Được." Anh gật đầu, "Thế thì cùng Đại học Bắc Kinh nhé."
Tôi mỉm cười gật đầu.
Định đứng dậy thì chân tê cứng.
Một cơn gió mạnh thổi qua, tôi đổ nhào vào lòng anh.
Hai tay chống lên ng/ực anh, cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập.
Hoảng lo/ạn, tôi lại oặt người vào vòng tay anh.
Cố Dĩ Hà đỡ lấy tôi, đôi mắt sáng lạ thường. Nụ cười tinh nghịch với lúm đồng tiền khiến anh càng thêm ngỗ ngược.
Trong mắt anh vẫn vẻ ngang tàng quen thuộc, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm tay.
Bình luận
Bình luận Facebook