Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- ý một đằng
- Chương 6
Chú chó con vui vẻ chạy vòng qua chúng tôi.
"Sao trong trường lại có người nuôi chó nhỉ?"
"Có lẽ là giáo viên hoặc nhân viên trong trường nuôi đó." Tôi phỏng đoán.
Thời gian nghỉ trưa không dài, chúng tôi thường không về nhà mà giải quyết bữa trưa luôn ở trường.
Buổi sáng hôm nay chủ yếu là chữa đề sau kỳ thi tháng, giờ nghỉ trưa, tôi chỉnh sửa lại mấy lỗi sai mới và xem lại các lỗi cũ. Ngáp liên tục, định gục xuống bàn ngủ một lát.
Lớp học lúc nào cũng xào xạc tiếng động, tôi ngủ mơ màng, nửa tỉnh nửa mê.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra lý do cách đây một tháng mình và Chu Thầm cãi nhau.
Hồi mới khai giảng, lúc nhận sách xong về nhà, cũng tại bụi cây trước khu dân cư, tôi gặp một chú chó nhỏ có vẻ bị lạc, lông dính đầy bùn đất. Tôi vốn không cưỡng lại được những sinh vật nhỏ bé kiểu này, thấy là muốn vuốt ve ngay. Nhưng bố tôi dị ứng với lông động vật nên ước mơ nuôi thú cưng chưa thành.
Tôi bước tới định sờ vào nó, Chu Thầm đằng sau lên tiếng: "Lâm Lâm, bao giờ em mới bỏ được thói quen này? Chó mèo hoang ngoài đường biết bao nhiêu vi khuẩn, virus, ký sinh trùng em có biết không? Lỡ nó cào hoặc cắn, nhiễm trùng thì nguy hiểm lắm."
"Em sẽ cẩn thận mà, không để nó cắn đâu, nó kêu suốt chắc đói rồi. Chu Thầm có đồ ăn gì không?" Vừa nói tôi vừa lục cặp tìm đồ ăn cho chó. May thay, ở ngăn ngoài có một que xúc xích cá, tôi bóc ra đặt trước mặt nó.
Quay lại thì phát hiện Chu Thầm đã bỏ đi lúc nào, chắc anh ấy gi/ận rồi. Tôi dùng áo bọc chó mang đến phòng bảo vệ rồi quay về gõ cửa nhà Chu Thầm.
Mãi sau anh ấy mới mở cửa, đã thay bộ đồ khác, đứng trong nhà nhìn tôi: "Có việc gì?"
Tôi rón rén hỏi: "Anh gi/ận em rồi à?"
Anh im lặng, tôi tiếp tục: "Em thực sự rất cẩn thận mà, với lại chó nhỏ thế chưa mọc đủ răng đâu cắn được người. Anh đừng gi/ận nữa được không? Lần sau em nhất định nghe lời anh."
"Em muốn làm gì thì làm, không cần nói với tôi." Anh vẫn lạnh lùng nhìn tôi rồi đóng sầm cửa.
Tôi cũng tức lên, người này khó dỗ thật, tôi mệt quá nên hôm sau cả ngày không chủ động tìm anh.
Sau đó ở trường có lễ hội văn hóa khiêu vũ. Tôi bận tập múa với lớp, không rảnh tìm anh, nhắn bao nhiêu tin cũng không thấy hồi âm.
Lần gặp lại, là cảnh hoàng hôn buông xuống, anh cười nói chuyện với Tôn Thiêm Thiêm đang e thẹn cúi đầu.
12.
Mấy đêm nay ngủ, tôi toàn mơ thấy chuyện hồi nhỏ với Chu Thầm.
Hồi đó anh ấy nói nhiều hơn bây giờ, dù ít biểu cảm nhưng không lạnh lùng như hiện tại. Tôi lảm nhảm bên cạnh, anh tuy bực nhưng vẫn trả lời ngắn gọn.
Cuối tuần, bố mẹ anh đưa đi bảo tàng, sở thú, tôi cũng đòi đi theo. Anh luôn nắm tay tôi sợ tôi lạc, cũng đưa tôi đi ăn kem bánh kỳ quặc sau khi tôi ngoan ngoãn không làm phiền anh cả buổi chiều... Hóa ra anh từng là cậu bé ấm áp thế.
Mất ngủ liên mấy hôm, sáng thứ Sáu tất nhiên là ngủ quên, đến cổng trường vừa kịp nghe tiếng chuông đầu giờ.
...
Lén lút vào lớp từ cửa sau, cô giáo chưa đến, bạn cùng bàn thấy tôi liền nói: "Gh/ê thế chị."
"Ngủ quên." Tôi bất lực, lôi sách Ngữ văn ra.
"Không, ý tôi là kỳ thi tháng này, chị đỗ nhất khối đấy. Nào, bắt tay lấy may nào."
Tôi ngơ ngác bắt tay cô ấy: "Gì cơ?"
"Chị và Chu Thầm lớp 3 đều 688 điểm, đồng hạng nhất đó. Chị không biết sao?"
Tôi lắc đầu: "Giờ mới biết." Liếc thấy bóng cô giáo ngoài hành lang, vỗ nhẹ bạn: "Cô đến rồi."
Giờ ra chơi, Tống Triều đến tìm tôi.
"Ha ha, nghe nói chị và người đó bằng điểm nhau? Nhưng tôi xem bảng xếp hạng thì họ Lâm đứng trước họ Chu, tên chị xếp trên. Đúng là sảng khoái."
Tôi đặt bút xuống: "Cậu thi thế nào? Giờ tôi vẫn chưa biết điểm."
"Tôi thì khỏi bàn, mẹ tôi chắc xử đẹp. Tối nay tôi qua nhà chị nhé?"
"Trốn được mồng một, tránh sao khỏi rằm."
"Cứ trốn mồng một đã!"
"..."
"Chị đỗ cao thế, tối nay đãi nhé!" Cô ấy chống khuỷu tay lên vai tôi.
Tôi gật đầu: "Được, cậu hỏi mọi người muốn ăn gì đi."
Chiều xuống xem bảng điểm dán dưới lầu, Chu Thầm thực sự cùng điểm tôi. Lý Hóa của anh gần tuyệt đối, vượt xa tôi. Tôi đuổi kịp nhờ điểm Tiếng Anh, lần này anh ấy làm bài tệ nên tôi mới có cơ hội.
Tối hôm đó trên bàn ăn, Cao Lệ hỏi: "Bạn Lâm, hai tuần nữa sinh nhật rồi, định tổ chức thế nào?"
"Nhanh thế ư?... Tùy, làm như mọi năm cũng được."
Quý Minh Minh cười gian, liếc mắt với Tống Triều.
"Hai người đang âm mưu gì thế?"
"Bí mật quốc gia."
13.
Cuối tuần này bố mẹ lại vắng nhà, tôi như thường lệ đến chỗ chị họ.
Tối thứ Bảy, nhóm bạn chị rủ đi chơi, chị dắt tôi theo. Tới nơi mới biết là quán bar, bên ngoài trông bình thường nhưng bên trong thiết kế cầu kỳ.
Nhóm bạn chị không đặt phòng VIP, chỉ bao vài bàn ngoài sàn, nói là cho có không khí.
Chị xếp tôi ngồi ghế sofa, gọi nước trái cây và đồ ăn vặt, đưa cho tôi cái iPad: "Chơi ở đây đi, có gì gọi chị. Chị ngay bên cạnh. 12 giờ nhất định về."
Xung quanh có người trêu: "Vương Nhất Bảo, mày dẫn cả trẻ vị thành niên đi bar à?"
Chương 7
Chương 2
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook