Vũ sinh bách cốc

Chương 2

13/06/2025 20:05

Không thèm để ý đến tôi.

Tốt thôi.

Rất tốt.

Tôi đưa ngón tay lướt lo/ạn xạ trên những phím đàn trắng đen.

Tiếng đàn đột ngột dừng bặt.

"Tôi không quen cô." Giọng anh trong trẻo, thanh khiết như chính con người anh.

Nếp nhăn khẽ hằn trên trán lộ rõ tâm trạng lúc này của anh.

Tôi chống nửa người lên cây đàn piano, ngửa mặt nhìn anh, giọng đùa cợt: "Vậy bây giờ làm quen được chưa?"

Ánh mắt anh vừa chạm mắt tôi đã vội quay đi, đôi môi mỏng mím ch/ặt.

Như một tiểu thư khuê các bị trêu chọc.

Điều này càng kí/ch th/ích hứng thú của tôi, nhất thời cũng không trách anh hờ hững nữa.

"Lần trước tôi đã nói tên rồi mà, anh không nhớ sao?" Tôi cố tình nghiêng đầu đón ánh mắt anh.

Bị tôi quấy rầy, anh đành quay lưng lại.

Một lát sau, mới nghe giọng anh nhẹ nhàng vang lên.

"Cốc Vũ."

2.

"Cốc Vũ." Có người c/ắt ngang dòng suy nghĩ, vỗ nhẹ vào vai tôi.

Giai điệu quen thuộc văng vẳng bên tai, tôi ngẩng lên nhìn người tới.

Là đồng nghiệp của tôi.

"Đứng ngẩn người làm gì thế? Vào đi."

Tôi vừa về nước, đồng nghiệp rủ đi nghe hòa nhạc. Vì bận xử lý công việc nên tôi đến trễ một chút.

Vừa bước vào hội trường đã thấy bóng người ngồi giữa sân khấu.

Người ấy yên lặng đặt mình trên chiếc ghế dài, áo sơ mi trắng phối quần đen, ánh đèn sân khấu chiếu xuống khiến anh tựa chàng hoàng tử trong truyện cổ tích thuở nào.

Tôi không ngờ mình lại được gặp Hứa Dĩ Nguyện lần nữa.

Sau tám năm xa cách, người cố nhân đầu tiên tôi gặp khi đặt chân về quê hương lại là Hứa Dĩ Nguyện.

Anh chẳng khác là mấy so với tám năm trước.

Vẫn phong thái thoát tục ấy, vẻ đẹp khiến người ta không nỡ rời mắt.

Đồng nghiệp nói Hứa Dĩ Nguyện là khách mời đặc biệt của đêm nhạc, tất cả khán giả dưới sân khấu đều vì anh mà đến.

"Dù chưa từng tiếp bất kỳ phỏng vấn nào nhưng giờ anh ấy cũng có chỗ đứng nhất định trong giới." Đồng nghiệp giới thiệu về anh với tôi.

Việc anh nổi tiếng khiến tôi bất ngờ.

Với tính cách của anh, chuyện đứng trước công chúng biểu diễn quả là điều không tưởng.

Tôi dán mắt vào sân khấu, không nỡ rời: "Trước giờ tôi chưa từng nghe nói về anh ấy."

Bản nhạc anh chơi hôm nay chính là khúc nhạc từng vang lên bên tôi biết bao lần.

Khi ấy tôi dựa vào thành đàn, đợi anh sắp kết thúc bản nhạc thì đưa ngón tay đã chuẩn bị sẵn bấm xuống một phím: "Thế này mới hay."

Tôi chỉ bấm bừa.

Nhưng từ đó anh thật sự đổi nốt nhạc theo ý tôi.

Như bao lần trước, Hứa Dĩ Nguyện đứng trước hàng nghìn người, đến đoạn kết lại chơi nốt nhạc ngày xưa tôi nghịch ngợm thêm vào.

Chỉ mình tôi nhận ra điều khác biệt.

"Cô không thích nghe nhạc cổ điển nên không biết anh ấy thôi." Đồng nghiệp cười giải thích hộ.

Thực ra tôi rất thích nghe.

Tôi thích nhất những bản nhạc của Hứa Dĩ Nguyện.

Những năm ở nước ngoài, sợ lòng mình không chịu nổi nhớ nhung nên tôi tránh xa dương cầm.

Khúc nhạc dứt, Hứa Dĩ Nguyện đứng dậy.

Anh cúi chào khán giả rồi đưa mắt về phía tôi. Tôi vội cúi đầu tránh ánh nhìn ấy.

Không biết anh đã quên tôi chưa.

Chắc anh cũng đổi khác nhiều rồi, chứ ngày xưa anh không thể đứng dưới ánh đèn sân khấu như thế.

"Tiếc quá, anh ấy chỉ chơi một bài." Giọng đồng nghiệp đầy luyến tiếc.

Khi tôi ngẩng lên, sân khấu đã đổi diễn viên khác.

"Muốn nghe anh ấy biểu diễn khó lắm, cô may mắn mới về đã được nghe đấy." Đồng nghiệp trêu tôi.

Tôi mỉm cười gượng.

Đúng là tôi may mắn thật, vừa về nước đã thấy lại bóng hình từng hiện về trong bao giấc mộng.

Chỉ là giữa chúng tôi giờ đã cách xa muôn trùng, tôi không đủ can đảm để nhận nhau.

Kết thúc buổi diễn, tôi và đồng nghiệp cùng về.

Đồng nghiệp không ngớt lời khen ngợi Hứa Dĩ Nguyện.

"Nghe nói anh ấy học Đại học A, lúc biết tôi còn gi/ật mình, tưởng thiên tài âm nhạc như anh phải tốt nghiệp nhạc viện danh tiếng nào chứ." Đồng nghiệp vừa đi vừa kể về lai lịch của Hứa Dĩ Nguyện.

Nghe đến đây, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Lý do Hứa Dĩ Nguyện vào Đại học A, không ai hiểu rõ hơn tôi.

"Hứa Dĩ Nguyện, cậu muốn vào trường nào?" Hồi đó tôi thích ngồi cạnh đàn piano của anh vừa làm bài vừa hỏi.

Hứa Dĩ Nguyện ít nói, dù đã thân thiết vẫn trầm mặc.

Nhưng lúc ấy tôi không để ý, chỉ mải mê đ/ộc thoại.

"Hay mình cùng thi vào Đại học A đi?" Tôi hào hứng nhìn anh, "Tính cách cậu mà không có tôi che chở, chắc đại học sẽ khó khăn lắm. Cứ theo tôi vào A đại học, tôi tiếp tục bảo kê cho."

...

Đồng nghiệp đột nhiên dừng bước, nheo mắt cười: "Cô không bảo nhà ở khu Hi Hòa sao?"

Tôi choàng tỉnh, phát hiện đã đứng trước cổng khu dân cư.

"Mấy người mới về nước các cô hay thật, nhà mình còn không nhớ nổi." Đồng nghiệp vẫy tay chào, "Tuần sau gặp lại."

Đợi bóng đồng nghiệp khuất hẳn, tôi mới định bước vào khu.

Đúng lúc ấy, chiếc xe đen từ từ dừng trước mặt.

Chiếc xe sang trọng đắt giá, cửa kính sau tối om không thấy rõ người ngồi trong.

Kính trước hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi.

"Cô chủ." Anh ta lịch sự gọi.

Tim tôi đ/ập thình thịch.

Đêm khuya thanh vắng, dưới ánh đèn đường chập chờn, chiếc xe đen bí ẩn với người đàn ông lạ mặt gọi "cô chủ".

Quả thực không khỏi khiến người ta liên tưởng đến những tình huống bất trắc.

Tôi gượng cười lịch sự: "Anh nhầm người rồi, tôi không phải cô chủ nào cả."

Trong hoàn cảnh này mà vẫn giữ được phong độ, hẳn chỉ có người điềm đạm như tôi mới làm được.

Danh sách chương

4 chương
13/06/2025 20:08
0
13/06/2025 20:07
0
13/06/2025 20:05
0
13/06/2025 20:03
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu