Trong buổi tiệc mừng công ty lên sàn, bạn trai tôi dẫn theo người yêu cũ bước vào một cách hào nhoáng. Anh ta công khai tuyên bố người yêu cũ mới là tình yêu đích thực của đời mình, kể về những hiểu lầm và gian khó đôi lứa đã vượt qua để đến được ngày hôm nay. "Tiên Tiên, anh không muốn Tiểu Nhu hiểu lầm mối qu/an h/ệ của chúng ta. Để tránh dị nghị, số cổ phần em đang nắm giữ sẽ được m/ua lại theo giá gốc. Từ mai em không cần đến công ty nữa." Tôi:... Sau khi người yêu cũ quay về, không những đ/á bay tôi - người hiện tại, giờ còn bắt tôi b/án rẻ cổ phần? Tám năm đồng hành, lẽ nào trong mắt anh ta tôi chỉ là một con ngốc nghếch? Về sau, khi công ty anh ta đứng bên bờ vực phá sản, gã quỳ xuống khẩn khoản c/ầu x/in tôi cùng gây dựng lại cơ đồ. "Tiên Tiên, đi hết vòng tròn rồi mới nhận ra người anh yêu nhất vẫn là em. Cho anh thêm cơ hội nữa được không?" 1. Bài học xươ/ng m/áu mẹ tôi để lại: Đừng bao giờ dốc hết tim gan cho một người. Bằng không họ sẽ mổ gan x/ẻ phổi ta không chút nghĩ suy. Giờ phút này, tôi thấm thía vô cùng. Nhìn cặp uyên ương trên bục, tay trong tay đắm đuối, ánh mắt quấn quýt như kéo tơ. Đàn ông thì tràn trề yêu chiều, phụ nữ thì e lệ đỏ mặt. Ai chẳng bảo họ xứng đôi vừa lứa! Người đàn ông trên đó tên Tiêu Hạ Dương, chỉ mới hôm qua - không, chính x/á/c là trước khi buổi tiệc bắt đầu - vẫn còn là bạn trai tôi. Còn người phụ nữ bên cạnh chính là người yêu cũ Bồ Thụy Nhu của anh ta. Điều buồn cười là nhân vật chính (tôi) hoàn toàn không biết mình đã bị đ/á. Bạn gái hiện tại thành người cũ, người cũ thành bạn gái mới. Đây là kịch bản gì của năm? Cô ấy là tình yêu đời anh, vậy tám năm tôi bên cạnh, cùng anh từ món n/ợ chất chồng gây dựng lên tập đoàn niêm yết này, rốt cuộc là gì? Tám thanh xuân tôi đem cho chó ăn rồi sao? "Chị Tiên..." Tiểu Tuyết - lễ tân công ty khẽ chạm vào tay tôi, đôi mắt to đầy lo lắng. Phải rồi, từ nhân viên đến cô lao công, ai chẳng biết tôi và Tiêu Hạ Dương là một đôi. Đêm qua họ còn bàn tán xôn xao trong nhóm khi anh ta sai người trang hoàng hội trường lộng lẫy, ngầm hỏi thăm liệu có tin vui. Đọc tin nhắn lúc ấy, dù mặt lạnh như tiền nhưng lòng tôi đã nở hoa. Tưởng rằng trong ngày trọng đại này, anh ta muốn thêm mật ngọt bằng việc công bố hôn lễ. Bởi anh từng hứa hẹn biết bao lần: "Khi công ty lên sàn, anh sẽ cho em một đám cưới lộng lẫy nhất, biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới". Lời còn văng vẳng bên tai. Vậy mà anh lại chọn ngày này để nắm tay người cũ, thổ lộ tình cảm? Trước ánh mắt ái ngại của đồng nghiệp, tôi thấy mình như trò hề. Sao anh dám đối xử với tôi như vậy? Nếu đã coi Thụy Nhu là chân ái, sao trước đó không chịu chia tay? Tôi Đồng Điềm Điềm đâu phải hạng người níu kéo. Chỉ cần một lời, tôi sẽ đi không vương vấn. Thế nhưng suốt tám năm, sáu năm yêu đương, anh đợi đến phút chót mới công khai đ/á tôi, tuyên bố đính hôn với người khác. Tôi "bị chia tay" trong khi anh đã có sẵn kế hoạch. Đây rõ ràng là một vụ nhảy cóc được tính toán kỹ càng. Có tưởng tượng nổi không? Người đàn ông hôm qua còn nhắn "bé yêu" với tôi, giờ đây khiến tôi nh/ục nh/ã thế này. Mắt cay xè, trước sự quan tâm của Tiểu Tuyết, tôi hít sâu nuốt nỗi đ/au vào trong, gượng gạo nở nụ cười: "Chị không sao, son phấn nhạt rồi, chị vào toilet chỉnh trang chút". Nói rồi tôi chạy trốn khỏi hội trường như có m/a đuổi. Lỗi không thuộc về tôi, nhưng sao chỉ mình tôi thấm đẫm tủi hổ? 2. Gặp Tiêu Hạ Dương khi câu chuyện của anh và Thụy Nhu đã khép lại. Ít nhất lúc đó tôi nghĩ vậy. Thời đại học, họ là cặp đôi vàng ngọc nổi tiếng toàn trường. Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, những màn tương tác ngọt như mía lùi khiến bao người gh/en tỵ, được xem là giai thoại đẹp. Nhưng khi mọi người đinh ninh họ sẽ về chung một nhà, họ lại chia tay. Nguyên nhân: gia đình Tiêu Hạ Dương phá sản. "Ngọc nữ" vẫn là tiểu thư khuê các, nhưng "kim đồng" đã mất hết ánh hào quang. Sau phá sản, cha mẹ Tiêu Hạ Dương không chịu nổi áp lực, cãi vã khi lái xe dẫn đến t/ai n/ạn thảm khốc. Anh từ công tử thiếu gia trở thành đứa trẻ mồ côi mang món n/ợ hàng trăm triệu. Số tiền khổng lồ ấy với Tiêu Hạ Dương ngày xưa chẳng đáng gì, nhưng giờ đây là gánh nặng đ/è nát vai chàng trai mới ra trường. Không gia đình nương tựa, họ hàng xa lánh, tương lai mịt m/ù. Bồ Thụy Nhu lập tức chia tay qua tin nhắn. Một câu "Chúng ta không hợp" dễ dàng xóa sổ ba năm tình cảm. Cô ta nhanh chóng lên máy bay sang Mỹ theo sắp xếp của gia đình, như thể sợ chậm một bước sẽ bị Tiêu Hạ Dương níu chân.
Bình luận
Bình luận Facebook