Ngày tình, say khướt đ/á/nh khách hàng mình.
Hôm r/un r/ẩy ôm đồng đến công ty tìm anh ta.
Anh ta đ/ập bàn đứng dậy: 'Làm bạn tôi, sẽ ký.'
1.
Sau cơn đến công ty.
Vừa văn phòng đã thấy khí lạ, mọi bằng ngưỡng m/ộ.
Trong lúc trốn nhà sinh, kéo đồng nghiệp hỏi: 'Tối qua gì thế?'
'Chị siêu anh dũng luôn.' Giọng ấy đầy kính phục, 'Vị khách khó tính nhất Tập đoàn Nguyên -'
'Bị thuyết phục à?' Mắt sáng rực.
'Không, bị chị đ/á/nh trận.' Cô ấy cười toét.
2.
Tôi nhớ ra.
Hôm qua là ngày đen tối nhất trong cuộc đời Hà Thanh.
Người theo đuổi 6 năm, 3 năm, xa cách 1 năm - Hằng, đột chia tay qua tin nhắn.
[Thanh chia tay nhé. Em là tốt, anh sợ lỡ em]
Thậm chí hắn gọi điện, chỉ tin nhắn đã xóa sạch 10 năm nghĩa tôi.
Lúc đó, lướt điện giữa giờ làm, xem các dẫn chụp ảnh cưới.
Bố mẹ cứ giục, còn hắn thì im lặng tiếng. Định chuẩn bị sẽ nói nhân, giờ thì cần rồi.
Nỗi buồn chưa kịp dâng lên thì kịch lớn hơn ập đến.
Sếp cầu tối nay đi ký đồng khách.
Nếu đời tà/n nh/ẫn hơn bị đ/á, thì đó là khi bị đ/á còn tiếp khách Nguyên - đối tác khó nhằn nhất công ty, đàm phán nửa năm quản lý hết mới chịu nhượng bộ chút ít.
Sếp bảo: 'Mấy quản lý trước về công ty mới khóc, thì chịu lỗ. Phải để hai trực tiếp, đến khi x/ấu hổ ký thôi.'
Nghe đến 'khóc' thì tỉnh hẳn. vừa trả lương khi tình, tốt này sao?!
Tôi nuốt sắp trào, gửi địa chỉ nhà hàng tên liên lạc bên kia.
3.
Tôi đến nhà hàng trước, đợi mãi thấy ai.
Nửa tiếng khách mời mới thả xuất hiện.
Người đến lại là Tổng Nguyên - Nguyên.
Hắn thấy tôi, câu tiên là: là em thì anh đã vội vàng chạy đến này.'
Câu thứ 'Vẫn còn à? Hắn biết em gặp anh gi/ận không?'
Nhìn mặt điển trai đầy đen trào ra chế được.
Tôi nhớ mình say Chỉ nhớ lúc đã đ/á hắn hai phát, cắn mấy nhát, chỉ mặt ch/ửi bới.
Ai bảo hắn như hồi cấp ba.
'Chia tay à? Chúc mừng nhé.'
'Anh đã bảo hai em tin.'
'Mấy năm trôi qua, em chọn như ngày xưa.'
Đúng vậy, bao năm qua rồi...
4.
Hồi cấp ba, là đồng, Nguyên là già, còn - Hà Thanh - sinh bình thường.
Thời mộng nào lại chàng trai như Hằng?
Thủ khoa khối, ngoại hình điển trai, phát viên vàng viên chủ lực đội bóng rổ.
Hàng hào quang khiến chàng như tấm phản chiếu - chói lóa tôi, chiếm trọn trái tim.
Lần tỏ ở phòng phát thanh.
Để ở riêng dốc hết sức gia nhập biên tập nhờ khả năng viết lách.
Hôm đó, khi đưa bản thảo phòng phát chỉ hai chúng tôi.
Tôi dũng cảm nói: 'Đỗ Hằng, em thích anh.'
Chàng nhún vai: giờ chưa lúc đương.'
Em thể đợi, thi đại không?'
Chàng đầu: 'Thì... để tính vậy.'
Lúc đó chúng biết loa phát mở.
Cả trường biết Hà Thanh tự lượng sức dám tỏ Hằng.
Mọi chỉ quan tâm giọng từ chối nghe cuốn hút.
Tưởng tượng lời chế chịu.
Đặc biệt tại hội thao hai ngày khi đọc bản tin mọi lại đến này.
Dưới cái nóng như th/iêu, những ấy khiến đóng băng.
Mấy lớp 1 ở bãi đất vận động, đứng là Trịnh Hân đẹp.
'Ôi, đứa lớp 10 dám lớp 1 à? Tưởng ai, hoá ra chẳng đẹp chế cay đ/ộc.
Trường xếp lớp theo điểm số. Lớp 1 là lớp chọn, sinh toàn con nhà giàu hoặc giỏi. Cả khối chỉ 10 lớp, lớp cuối.
Nhà nghèo, lệch, ngoại hình tầm thường. Thứ duy nhất giá trị là những thơ, truyện ngắn bị giáo viên là vô bổ.
Chút tự trọng ỏi tan nát dưới kh/inh bỉ Tôi đi bị Trịnh Hân lại.
Cô ta đẹp, đôi môi son hồng tươi tắn, dáng cao hơn nửa đầy kiêu hãnh, tuyên rõ ràng: 'Cấm nhòm ngó Hằng.
Bình luận
Bình luận Facebook