Sau 10 năm trở lại nơi này, đống rác bốc mùi hôi thối dưới lầu đã biến mất, hành lang lớp học được tu sửa mới, trang bị thêm thiết bị điện tử như lớp học thông minh. Chỉ còn cây tùng trước dãy nhà học vẫn xanh tươi như thuở nào.
Tôi ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ, liếc nhìn cây tùng đung đưa trong gió, đặt túi niêm phong chứa giấy báo dự thi lên bàn. Trong đầu lướt qua lần cuối các khuôn mẫu làm bài đọc hiểu, nhanh chóng nghĩ về 3 bước viết luận - rồi cầm bút theo tiếng chuông bắt đầu làm bài.
...
20.
Ngày 23/6, hôm trước khi công bố điểm, là thứ năm.
Vừa dạy xong tiết Văn, mấy nhóc học trò líu ríu theo tôi vào phòng giáo viên hỏi bài. Tôi nhấc lọ kẹo trên bàn phát cho chúng: 'Mỗi người một viên thôi nhé, không được tranh giành đâu'.
Một giáo viên trong phòng hỏi: 'Lưu giáo viên, ngày mai ra điểm rồi, em trai cô ước lượng được bao nhiêu?'
Tôi gi/ật mình, nhớ lại ánh mắt lảng tránh của Lưu Thiên khi nói dối: '...Cháu nói khoảng 600 ạ'.
'600 ư? Thế thì chắc chắn đậu đại học trọng điểm rồi!'
Tôi chỉ mỉm cười.
Tối hôm đó, văn phòng tuyển sinh Thanh Hoa gọi điện. Bố tôi bắt máy: 'Vâng, đúng rồi, tôi là phụ huynh của Lưu Thiên...'.
Ông như nghe tin động trời, r/un r/ẩy bật loa ngoài gọi mẹ tôi đến. Giọng người kia vang lên:
'Chúng tôi qua nhiều kênh đã biết trước điểm thi của Lưu Thiên là 683, xếp thứ 18 toàn tỉnh. Trường Thanh Hoa muốn biết nguyện vọng chuyên ngành, sở thích... Cán bộ tuyển sinh sẽ đến trao đổi trực tiếp ngày mai...'
Bố tôi lẩm bẩm: 'Thi tốt thế ư?'
Mẹ tôi chắp tay cảm tạ: 'Tạ ơn trời đất tổ tiên'.
Chỉ có em trai đờ đẫn, mấp máy môi không nói thành lời.
'Để cháu nói chuyện nhé!' Bố đưa điện thoại cho em trai.
Tôi dựa khung cửa phòng ngắm cảnh gia đình nhốn nháo. Lưu Thiên sợ đến mức ấp úng: 'Cháu... chào bác'.
'Ơ?' Đầu dây bên kia ngạc nhiên: 'Con trai à? Nhầm số rồi... Đây có phải nhà Lưu Nam không? Xin lỗi, nhà còn thí sinh nào khác ạ?'
Không khí đông cứng. Ba cặp mắt như muốn x/é toạc tôi.
'Mày... mày dám à?' Bố tôi quát: 'Mày bảo đi coi thi mà dự thi lén hả?!'
...
'Mẹ nói đúng lắm.' Tôi cười nhạt: 'Con là kẻ vô ơn. Nhưng mẹ đã bao giờ coi con là con đẻ chưa? Hay chỉ là cái máy rút tiền, là nô lệ cho thằng con trai mẹ mơ ước?'
Tôi chỉ vào Lưu Thiên đang co rúm: 'Nó học dốt, lười biếng, nói dối như cuội. Nhưng chỉ cần mang bộ phận sinh dục đó, nó đã thắng tất cả rồi.'
Cả căn phòng vang lên tiếng thở hổ/n h/ển. Tôi nhấp ngụm nước, tiếp tục: 'Nhưng hôm nay, con đã chứng minh được - dù là trai hay gái, chỉ cần nỗ lực, đều có thể chạm tới các vì sao.'
Bình luận
Bình luận Facebook