Chuông báo thức lúc 7 giờ vang lên đúng lúc, c/ắt ngang câu hỏi dở dang của tôi. Khi cúi xuống tắt chuông, tôi lại thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ và vô số tin nhắn mới. Cố tình lờ đi sự quấy rối của đôi nam nữ đáng gh/ét kia, tôi thấy vài nhóm lớp đang nháo nhác, vừa định mở xem thì Đường Hân đột nhiên gọi điện.
"Cô giáo Phương sinh nhật vui không nào? Hôm qua mệt lắm hả? Nay cho cô nghỉ thêm một ngày nữa nhé? Cả năm mới có một lần, tớ rảnh thay cô trực cũng được!"
Giọng Đường Hân vang vọng qua điện thoại, huyên náo mà rộn rã, xuyên thẳng vào tim tôi. Cô ấy là đồng nghiệp thân nhất của tôi ở khoa Điện tử Thông tin, cũng phụ trách sinh viên năm ba. Tối qua chính cô ấy đã đổi ca trực giúp tôi.
"Cảm ơn Đường Hân." Tôi hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh, "Tớ sẽ đến trường ngay, gặp mặt nói chuyện sau nhé."
Cúp máy, thông báo nhóm vẫn liên tục hiện lên. Lần lượt mở từng nhóm, tôi lại một phen chấn động. Lũ sinh viên "ca sáng" này đều đã dậy hết, hàng loạt "Chúc mừng sinh nhật cô Phương!" cùng biểu tượng bánh kem rơi rụng khiến mắt tôi hoa lên. Mà tối qua, tôi thậm chí chẳng nếm được một chút kem nào.
"Trùng hợp thật đấy." Giọng trầm của Cao Vũ Ngang vang lên phía trên đầu tôi, "Tôi cũng là cựu sinh viên Bách Khoa khoa Điện tử, khóa 13." Ngẩng lên, tôi biết mắt mình lại đỏ hoe. Rõ ràng có người nhớ đến, nhưng vẫn thấy tủi thân vô cùng.
"Trùng hợp quá nhỉ..." Tôi gượng cười trong mắt đỏ, chắc giờ trông thảm hại lắm, "Dân Điện tử các anh đều là thiên thần sao?"
Nước mắt không ngừng rơi, tôi vừa cười vừa dùng mu bàn tay lau vội, càng lau lại càng ướt. "Cô chẳng phải cũng thế sao?" Cao Vũ Ngang vội lấy khăn giấy từ balo, chăm chút lau cho tôi, "Sao lại khóc nữa rồi? Dân Điện tử hiếm có bé hay khếu như cô lắm đấy."
Anh càng trêu đùa, tôi càng không kìm được lệ. Trên đời sao người với người khác nhau thế, kẻ có thể đẩy tôi xuống địa ngục chỉ một đêm, người lại ấm áp như thiên thần.
Động tác của Cao Vũ Ngang dịu dàng vô cùng, như đã quen với nước mắt tôi, miệng không ngừng an ủi: "Tôi sợ cô rồi đấy, đừng khóc nữa được không? Cô xem mình được yêu quý thế này, cứ ở lại khoa Điện tử đi, Bách Khoa xứng đáng với cô mà!"
Giọng điệu bông đùa của anh cuối cùng cũng khiến tôi bật cười, nước mắt ngừng rơi. Tôi ngượng ngùng gi/ật lấy khăn giấy, vô tình chạm vào đầu ngón tay anh - ấm áp, hơi thô ráp.
Mặt tôi đỏ bừng: "Cảm ơn đội trưởng Cao, anh đúng là người tốt."
Cao Vũ Ngang buông tay nhưng vẫn cúi sát, giọng châm chọc: "Ồ, phát thẻ người tốt nhanh thế? Lúc b/ắt n/ạt tôi sao không cảm ơn?"
"Không, tôi không..." Khoan đã, b/ắt n/ạt là sao?
Tôi dè dặt hỏi: "Tối qua tôi... có làm gì quá đáng với anh sao?"
Biểu cảm Cao Vũ Ngang đột nhiên biến ảo, nheo mắt nhìn tôi hồi lâu không nói.
Tôi sắp phát đi/ên lên vì ánh nhìn đó: "Này... Thật sự tôi không nhớ rồi, đội trưởng Cao nói thẳng đi, nếu cần tôi xin lỗi anh cũng được."
"Vậy thì... Cô phải mời tôi ăn cơm đấy." Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.
Đứng dậy không nhìn tôi nữa, anh chậm rãi bước đi, mắt hướng về phía trước: "Đáng lẽ tôi không định nói đâu."
"Cô giáo Phương, dù đêm qua cô nhiều lần đẩy tôi ngã xuống đất, hôn tôi say đắm, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô: Sinh nhật vui vẻ."
Bình luận
Bình luận Facebook