Khoảng nửa năm trước, trong buổi tiệc tùng công ty, một quản lý s/ay rư/ợu đã có hành động sàm sỡ với cô gái biểu diễn trong nhà hàng, tình cờ bị tôi chứng kiến. Cảm thông với hoàn cảnh của cô gái, tôi tức gi/ận dẫn Tống Dịch Thành đến giải vây. Kết quả là vị quản lý đó bị sa thải ngay lập tức, cô gái khóc lóc cảm ơn chúng tôi. Khi quay đi, Tống Dịch Thành nói với tôi: "Cô bé đó giống em lắm." Hóa ra, cô ta chính là Tôn Nhã Nhã.
Đám người tụ tập trước cửa xì xào bàn tán:
"Tình huống gì thế? Tiểu tam đến ép chính thất?"
"Không phải đâu, cô ta còn dám đến tận nhà, trơ trẽn thế sao?"
"Đúng vậy, trông còn không xinh bằng cô Lăng."
"Nhưng cô Lăng cũng thật, chuyện gia đình không giải quyết ổn thỏa, lại mang đến trường."
"Ch*t đi được, chồng còn không quản nổi thì quản lý trường học sao đây?"
Những ánh mắt xung quanh như lưỡi d/ao x/é toang lớp vỏ thể diện tôi cố gắng gìn giữ. Giang Trĩ r/un r/ẩy vì tức gi/ận, gọi bảo vệ đến lôi Tôn Nhã Nhã đi. Nhưng cô ta nhân cơ hội nắm lấy áo tôi, tiếp tục quấn lấy: "Chị ơi, em xin chị, hãy thành toàn cho em và Dịch Thành được không? Chỉ cần được ở bên anh ấy, em có thể cả đời không xuất hiện trước mặt chị. Em thực sự yêu anh ấy, không thể không có anh ấy."
Thật nực cười. Một cô gái khác quỳ trước mặt tôi, c/ầu x/in tôi nhường chồng. Đột nhiên tôi nhận ra, điều tôi h/ận nhất ở Tống Dịch Thành không phải là sự phản bội, mà là cách hắn dễ dàng đẩy tôi vào tình thế nh/ục nh/ã này.
Tôi kéo Giang Trĩ đang định xông lên đ/á/nh người lại, báo cảnh sát ngay lập tức. Nửa tiếng sau, Tống Dịch Thành - người đáng lẽ đang "công tác" ngoại tỉnh - xuất hiện trước cửa đồn. Một tuần không gặp, hắn tiều tụy hẳn đi, tóc tai rối bù, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, người nồng nặc mùi th/uốc lá.
Tôi chưa từng thấy Tống Dịch Thành như thế này. Dù trong những năm khốn khó nhất, hắn vẫn luôn chỉn chu. Nhưng giờ tôi không có tâm trạng phân tích tại sao. Đang ngẩn người, cảnh sát hỏi tôi có chấp nhận hòa giải không. Nếu đồng ý, tôi sẽ nhận được bồi thường một nghìn tệ. Không đồng ý, Tôn Nhã Nhã sẽ bị giam giữ, hồ sơ của cô ta sẽ có vết nhơ.
Tôi liếc nhìn Tống Dịch Thành, kiên quyết từ chối. Tôn Nhã Nhã hoảng lo/ạn, đẫm lệ nhìn về phía hắn. Nhưng hắn làm ngơ, thẳng bước đến trước mặt tôi, sốt ruột hỏi thăm tôi có sao không. Sau khi x/á/c nhận tôi không việc gì, hắn lạnh lùng nói với cảnh sát: "Vợ tôi là nạn nhân, xử lý thế nào tùy các anh."
Hai từ "vợ tôi" vừa thốt ra, mặt Tôn Nhã Nhã đờ đẫn. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tan nát. Nhìn cô ta, lòng tôi dâng lên cảm giác khoái trá. Nhưng sau đó lại chìm trong nỗi bi thương vô hạn. Tôi và Tống Dịch Thành sao lại trở nên thế này? Bản thân tôi, sao cũng trở nên như vậy?
Cuối cùng Tôn Nhã Nhã vẫn bị giam giữ. Ra khỏi đồn, tôi gọi Tống Dịch Thành: "Lên xe đi, chúng ta cần nói chuyện."
Đêm ở Thành Dung tĩnh lặng. Chiếc xe dừng bên bờ sông yên ả - nơi hắn từng cầu hôn tôi với 999 đóa hồng. Hắn đeo nhẫn vào tay tôi, bế tôi xoay tròn, hét vang trước sự cổ vũ của bạn bè: "Cuối cùng tôi cũng được cưới Lăng Niệm!"
Lúc đó niềm vui trên mặt hắn là thật. Còn giờ, hắn chỉ im lặng dựa lan can hút th/uốc. Đến khi điếu th/uốc tàn, hắn mới ủ rũ hỏi: "Em bị thế này từ bao giờ?"
Tôi không hiểu: "Cái gì?"
"Những vết thương này." Hắn ngẩng lên, ánh mắt đậu trên cổ tay trái tôi. Sau vụ t/ai n/ạn năm đó, tôi rơi vào trầm cảm nặng. Khi Tống Dịch Thành phát hiện, tôi đã có các triệu chứng rối lo/ạn cơ thể: ù tai, run tay, vô thức cào xước cổ tay... Hắn từng nghỉ phép dẫn tôi đi chữa trị, đưa tôi ra nước ngoài giải tỏa.
Tôi tưởng mình đã khỏi. Nhưng ngày phát hiện tin nhắn giữa hắn và Tôn Nhã Nhã, căn bệ/nh dường như tái phát.
Tôi nhìn mặt sông phẳng lặng, đáp lại bằng câu hỏi đầy xót xa: "Anh không rõ sao?"
Ánh mắt Tống Dịch Thành chớp lo/ạn, hơi thở đ/ứt quãng, lâu sau mới thốt lên: "Tiểu Niệm, anh không ngờ mọi chuyện lại thế này."
Không ngờ điều gì? Không ngờ tôi phát hiện, hay không ngờ tôi nhanh chóng ly hôn?
"Anh không biết mình đã sa vấp thế nào. Trong lòng anh chỉ có em, nhưng cô ấy cố tình tiếp cận, lại giống em ngày xưa... Anh không kiềm chế được, nhưng tuyệt đối không cố ý làm tổn thương em."
Giọng hắn nghẹn lại. Nhưng giọt hy vọng cuối trong tôi vụt tắt.
"Tống Dịch Thành, nếu anh nói yêu người khác vì cảm giác mới lạ, có lẽ tôi còn tôn trọng chút chân thành. Nhưng anh đổ hết trách nhiệm lên Tôn Nhã Nhã, khiến tôi kinh t/ởm.
Một người đàn ông ba mươi đầu, lại để cô gái đôi mươi lôi kéo? Không có ý đó, cô ta ép được anh sao?"
Thực ra Tôn Nhã Nhã không phải người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên hắn. Hồi khởi nghiệp, có cô thư ký luôn theo sát, lén chụp ảnh khi hắn chợp mắt. Tống Dịch Thành phát hiện, lập tức điều cô ta sang phòng ban khác. Xong việc còn cười đùa: "Không ai được làm vợ buồn, kể cả anh."
Dòng hồi tưởng trôi qua. Tôi đưa tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng ướt. Tống Dịch Thành bước tới định an ủi, tôi né tránh. Nỗi đ/au thoáng hiện trong mắt hắn: "Tiểu Niệm, em cứ coi anh là đồ tồi, tha thứ cho anh một lần được không?"
Từ khi sự việc xảy ra, tôi tự hỏi mình hàng nghìn lần: Thật sự không thể tha thứ? Nhưng mỗi lần nghĩ vậy, chiếc kẹp chữ U lại như mũi kim đ/âm sâu vào trái tim.
Tôi không thể tha thứ. Hít sâu, tôi lấy từ túi ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn: "Nếu thật lòng hối h/ận, hãy ký sớm đi."
Bình luận
Bình luận Facebook