Tôi thể tưởng tượng nếu chuyện này, sẽ phát bệ/nh lòng bố tôi, khóc một trận để bày tỏ sự vọng tôi.
Rồi đuổi ra khỏi nhà.
“M/ộ sao ồn Trình Diểu đó không?” Giọng Uyển lại vang lên.
Tôi bần bật đầu, thẳm của Tần Thanh đang chằm tôi.
Ánh ẩn chứa tâm nhịp.
Lúc này, ra giữa chúng thân mật đến mức nào.
7
Nửa thân ép sát ng/ực một tay ghì ch/ặt môi tay kia thức bám vai.
Chỉ cần cúi xuống, sẽ thấy khối trắng nõn bị dạng dưới cổ áo chữ V.
Tai hại hơn, vì tác chiếc váy bó vốn ngắn lộ rõ đường mông tròn trịa.
Mặt đỏ bừng đến tận tai, trong hoảng việc che môi vội chuyển sang che anh.
Gằn giọng hỏi: “Anh thấy gì rồi?”
Tần Thanh để mặc loay hoay, thảnh thơi dựa ghế.
“Thấy rồi.”
Môi lên nụ cười tà khí: “Màu trắng, viền ren.”
“Tần liêm sỉ!”
Tôi gi/ận quơ tay định t/át anh.
Tay giơ giữa trung bị nắm ch/ặt cổ tay kh/ống ch/ế.
“Sao gọi là liêm sỉ?”
“Quân tử điều chính.”
Tần Thanh nhướng liếc một cái đầy ẩn ý.
Rồi dùng giọng hại hỏi: “Điều gì em ta là quân tử?”
Vẻ mặt “ta phải quân tử đạo đức, đừng dùng tiêu chuẩn đó trói buộc ta” của y thời tuổi sống chung nhà.
Nhớ lại trước ngây thơ thay đổi – cái t/át mặt đến nhanh, thật đ/au đớn.
Tôi gi/ật tay khỏi lặng lẽ ngồi sang góc khác, thèm nói chuyện nữa.
Tần Thanh cũng điều, từ đó đến khách sạn phiền nữa.
Tôi về phòng.
Vừa thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Bùi.
Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành – xe chỉ mải đấu khẩu Tần đang nghe điện thoại Bùi.
Nghĩa là... nghe hết?
Tim thình thịch, r/un r/ẩy gọi lại.
Vừa bắt phàn nàn: “Con cậu Thanh gì Nói dở câu đột cúp gọi lại nghe, gọi cũng bắt – chuyện gì vậy?”
Trong lòng vui khấp khởi.
Hóa ra sau đó nghe thấy giọng là vì Tần Thanh cũng hành của mình đứng đắn, thầm ngắt máy để ý.
“Mẹ nói gì lạ Con cậu được gì chứ, chỉ nhau câu thôi.”
Bà tin: “Cãi câu mà cậu Thanh phải mách Cậu đâu phải hẹp hòi, nói mau – trò đi/ên cuồ/ng gì?”
Tần Thanh phải tiểu nhân?
Tôi lườm mắt: ơi, là gái mà, sao cứ hướng thế?”
“Thôi, con. Mau xem cậu Thanh nào, ta gọi mấy cuộc được, đừng để xảy ra chuyện.”
Tôi từ chối: “Cậu ba mươi tuổi rồi, thể chuyện gì chứ? Thôi đừng lo.”
“Đồ bẽo! Cậu đối xử thế, sao tâm vậy?”
Đối xử Còn lâu!
Tránh nổi nóng, giả đồng ý: “Rồi, Mẹ ngủ đi.”
Cúp ném điện thoại, lao giường.
“Tôi đâu.” Lẩm bẩm rồi thiếp đi.
Không bao lâu sau, chuông điện thoại thức tôi.
Mở nổi, vừa cầm máy thì chuông tắt.
Nhìn lại – là Tần Thanh.
Ba tháng việc, dù chị Văn nói trợ phải túc trực 24/7 Tần Thanh chưa bao gọi giữa đêm.
Đây là lần đầu tiên.
Chẳng lẽ thật sự chuyện?
Đang phân vân gọi lại không, tin nhắn của tới.
“Vào phòng tôi.”
8
Tôi chằm dòng chữ “vào phòng tôi”, tâm trí giằng x/é giữa và đi.
Bình luận
Bình luận Facebook