Tìm kiếm gần đây
Tiểu Đào nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không, nô tài thấy rất tốt. Công tử Lâm là người chu toàn, ngay cả gà và ngỗng của công chúa cũng ân cần chăm sóc."
Nàng nói cũng không sai.
Ta chỉnh tề y phục, đến phòng Lâm Quân tìm hắn:
"A Quân, ta phải vào cung một chuyến, ngươi ở nhà ngoan ngoãn, bảo họ gi*t một con gà hầm tiêu - gi*t gà trống, gà mái để đẻ trứng."
Lâm Quân vốn đang ôm cuốn sách dựa vào ghế bành, bỗng ngẩng đầu lên.
Có lẽ ánh nắng trưa quá chói chang, khoảnh khắc ấy, ta không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Lâm Quân, chỉ nghe thấy giọng hắn dịu dàng khác thường: "Tốt thôi."
Xe ngựa thẳng tiến đến ngoài cửa cung, ta men theo con đường nhỏ dài dằng dặc tiến lên, cuối cùng tới cung điện của vị phụ hoàng bạc bẽo kia.
"Trản Trản đến rồi?"
Hắn nheo mắt, bỗng cười nói: "Đến vừa đúng lúc, trẫm vừa định sai người triệu ngươi vào cung, có việc trọng đại bàn luận."
Giọng điệu nghe rất thân mật, hoàn toàn khác với sự xa cách trong những lần gặp mặt ít ỏi trước đây.
Như có linh cảm mơ hồ về hiểm nguy, ta ngẩng đầu lên.
"Đại Chu phái sứ thần đưa thư mật, nước Tề ta c/ắt sáu thành, đưa công chúa sang Đại Chu hòa thân, chiến sự liền ngừng. Ngươi cũng biết rõ, quân tình lần này bị lộ, Tề quốc đã tổn thất nặng nề, không chịu nổi trận chiến khốc liệt nữa. Xuống chỉ phong ngươi làm Định An công chúa, ngày không xa sẽ sang Đại Chu hòa thân, ý ngươi thế nào?" Giọng nói như vọng từ nơi xa thẳm, ta mở miệng, gượng gạo phát ra âm thanh: "Nhi thần đã có người trong phòng, hơn nữa..." Ta còn muốn cùng hắn thành thân.
Hắn nhíu mày, không mấy bận tâm: "Ban ch*t là được."
Thiên uy tối cao, hoàng quyền càng không thể kháng cự.
Ta nghĩ về những truân chuyên năm qua, bỗng cười lên:
"Phụ hoàng từ lúc đầu tìm về nhi thần, chính là vì ngày này chứ gì? Ngoài nhi thần ra, dưới trướng ngài chỉ còn một nữ nhi, do ngài cùng hoàng hậu sinh ra, yêu quý như châu như ngọc, nỡ nào đành lòng cho nàng đi hòa thân?"
"Ngươi láo xược!"
Hắn vung tay áo, gi/ận dữ quát: "Trẫm sai người tìm ngươi về, một năm hưởng thụ gấm vóc lụa là, ngông cuồ/ng tự tại chưa đủ sao? Ngôn hành vô phép, cử chỉ phóng túng, đưa ngươi đi hòa thân đã là nâng đỡ ngươi rồi!"
Ta cười nói: "Nghe vậy, nhi thần còn nên tạ ơn phụ hoàng nữa sao?"
"Ngươi đích thực nên quỳ xuống lĩnh chỉ, cúi đầu tạ ơn."
Kỳ thực từ đầu, ta đã không thể thích nghi với sự tà/n nh/ẫn và nghiêm ngặt của hoàng cung này, chỉ là trước đây không thường đến, nên cứ ngỡ không quan trọng.
Trầm mặc giây lát, cuối cùng ta nghe thấy giọng mình chai lì:
"Nhi thần nguyện đi hòa thân, chỉ là người trong phòng rốt cuộc vô tội, mong phụ hoàng tha cho..."
"Muộn rồi."
Hắn lạnh lùng nói: "Th/uốc đ/ộc đã ban xuống, nếu ngươi cảm thấy tiếc nuối, trẫm có thể truy phong tước vị cho hắn."
Lúc rời phủ ban nãy, dưới ánh nắng chói chang, ta đã không nhìn rõ mặt Lâm Quân, cũng chẳng bận tâm.
Nào ngờ, đó là lần gặp cuối cùng.
Khoảnh khắc ấy ta chợt nhớ lời Lâm Quân nói đêm qua, ta mệt lả, mềm nhũn dựa vào lòng hắn, nói: "Yên tâm, ngày mai ta sẽ đi thỉnh chỉ."
Hắn hôn lên trán ta, khẽ cười: "Không cần miễn cưỡng, ta cũng không nhất định phải làm phò mã này."
"Trản Trản, có chân tình là đủ."
Có chân tình là đủ.
Thiên uy hoàng gia, mệnh không thể trái, làm gì có chân tình nào.
Nỗi đ/au dữ dội trong tim bỗng trào dâng, ta ho sặc sụa hai tiếng, đưa tay che khóe miệng.
Khi buông tay xuống, một vệt đỏ chói mắt.
7
Khi ta về phủ, đã là đêm khuya.
Th* th/ể Lâm Quân đã không còn, trên đất chỉ còn vài giọt m/áu đen sẫm, nghe nói người trong cung sợ sinh chuyện, người vừa tắt thở đã mang đi ngay.
"Hoàng thượng có chỉ, cho phép Định An công chúa thời hạn bảy ngày. Hết bảy ngày, lập tức lên đường sang kinh đô Đại Chu."
Ta tháo trâm hoa, thay vải thô áo gai, mặt lạnh ngồi trong phòng rơi lệ.
Kỳ thực Lâm Quân vào phủ công chúa làm diện thủ của ta cũng chẳng lâu, chỉ vỏn vẹn ba tháng.
Nhưng cũng đủ để ta từng chút rung động, rồi trong chớp mắt tim ch*t thành tro.
Một ngày trước khi lên đường, Lục Vân Châu bất ngờ đến thăm ta.
Từ bóng phản chiếu trong đôi mắt trong veo của hắn, ta thấy mình một thân tang phục đơn sơ, cúi mắt nói: "Lục đại nhân có việc gì?"
Trong mắt hắn hiện chút đ/au đớn: "Nếu hôm ấy nàng đồng ý cùng hạ thần thành thân, đâu đến nỗi..."
"Nếu ngươi thật lòng muốn thành thân, giờ này sợ đã có con rồi." Ta lạnh lùng nói: "Lục Vân Châu, đừng diễn lòng tốt trước mặt ta. Đã không còn ta ngăn cản, ngươi có thể cùng Tống Minh Chi kết hôn ngay, bách niên giai lão."
Hắn cứng người: "Hạ thần chưa từng thật sự nghĩ tới việc thành thân với nàng, chỉ vì ân tình..."
Nhưng ta đã không còn kiên nhẫn nghe hắn phân tích nỗi lòng.
Ta chỉ đơn thuần rất nhớ Lâm Quân.
Người đời nói hưởng phúc không đáng hưởng, sau này phải chịu khổ gấp bội.
Ta vốn cũng không phải mệnh làm công chúa.
Đến dịch quán nơi biên giới hai nước, ta cởi bỏ đồ tang, khoác lên chiếc áo cưới đỏ tươi, một mạch chênh vênh đến kinh đô Đại Chu thì xuân sơ đã tới.
Có lẽ vì Tề quốc thua trận mới đưa ta tới hòa thân, người Đại Chu đối đãi rất kh/inh miệt.
Trong đại điện, ta vừa hành lễ xong, tam hoàng tử cười cợt lên tiếng:
"Đây chính là công chúa nước Tề gửi tới? Sao nhìn tựa phấn son tầm thường, chẳng bằng thị thiếp trong phòng ta."
Một vị hoàng tử khác tiếp lời: "Tam hoàng huynh không biết đấy thôi, nghe nữ nhân này lớn lên nơi dân gian, một năm trước mới được tìm về."
Tam hoàng tử mặt lộ vẻ kh/inh bỉ, đang định nói tiếp, bên ngoài điện vang lên tiếng truyền báo: "Thất điện hạ tới!"
Hắn lập tức biến sắc: "Tên đi/ên này sao cũng tới theo?"
Ta hoàn toàn không hứng thú với mối qu/an h/ệ phức tạp của hoàng thất Đại Chu, chỉ cúi mắt nhìn chiếc túi thơm đeo bên hông.
Đây là trước đây Lâm Quân thêu cho ta, lúc ấy ta còn cảm thán hắn hiền lương đức hạnh, không chỉ đàn cờ thư họa đều giỏi, mà cả nữ công cũng thông thạo.
Ta nghiên c/ứu quá chăm chú, không để ý trong điện lúc nào đã lặng phắc.
Ánh sáng trước mắt hơi tối sầm, có người dừng trước mặt ta.
Chưa kịp ngẩng đầu, giọng nói quen thuộc vô cùng đã vang lên:
"Ta tới xem công chúa nước Tề thôi, sao tam hoàng huynh dường như không hoan nghênh lắm?"
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook