Phó Cẩn vẫn kiên quyết: "Ông bà đừng khuyên nữa, cháu đã quyết rồi."
Bố mẹ chồng định nói thêm gì đó nhưng bị tôi ngắt lời.
Tôi nheo mắt nhìn Phó Cẩn: "Con nghiêm túc đấy?"
Phó Cẩn trả lời ngắn gọn: "Vâng."
Tốt lắm.
Mẹ sẽ chiều con.
Đang đ/au đầu không biết dạy dỗ thế nào thì con trai tự chui đầu vào rọ.
Đừng trách mẹ không nương tay.
Tôi mở chat với trợ lý: [3 phút nữa, cho tôi mọi thông tin về trụ trì Thiếu Lâm Tự]
Trợ lý: [Xin lỗi, không thể]
Tôi: [Hỡi trợ lý đầy quyền năng, ta dùng danh nghĩa Phó Ngôn Chi ra lệnh - 3 phút nội tra hồ sơ!]
Tôi: [Chuyển khoản 100.000]
Trợ lý: [Đã nhận 100.000]
Trợ lý: [Vui lòng đợi]
Đúng giây thứ 179, tài liệu được gửi tới.
Tôi kết bạn với trụ trì.
Và quyên một khoản hương hỏa.
Dù đã lỡ mùa tuyển sinh nhưng may mắn được linh hoạt xử lý.
Sau khi bàn xong các thủ tục, tôi ngẩng đầu lên nở nụ cười hạnh phúc với Phó Cẩn.
Xách vali của con trai lên, tôi dùng giọng điệu ngọt ngào nhất đời:
"Thái tử gia, đi thôi, mẹ chọn cho con một ngôi chùa tuyệt vời lắm."
09
Máy bay hạ cánh.
Tiểu sư phụ dẫn Phó Ngôn Chi và Phó Cẩn đến ký túc xá.
Tôi cùng trụ trì bàn về lịch tu hành.
Thiết tha nhờ vị sư từ bi đặc cách quan tâm Phó Cẩn.
Trụ trì ái ngại: "Tất cả đệ tử đều bình đẳng, không có ngoại lệ."
Nói rồi, ông dẫn tôi đến La Hán Đường.
Giữa cái nóng như th/iêu, các tăng nhân đang đứng tấn, đ/ấm cọc, luyện quyền...
Mồ hôi nhễ nhại, răng cắn ch/ặt, mặt mày nhăn nhó.
"Vất vả thật."
Tôi thở dài, nở nụ cười hài lòng.
"Thấy con được rèn luyện tử tế thế này, mẹ yên tâm rồi."
Trụ trì mỉm cười: "A Di Đà Phật."
10
Trên đường về, Phó Ngôn Chi vẫn áy náy:
"Phó Cẩn mới 12 tuổi, để con ở đây liệu có ổn?"
Tôi lướt facebook, liếc chồng: "Anh có thể ở lại cùng con."
Phó Ngôn Chi im bặt.
Một phút sau lại càm ràm:
"Sao cũng chỉ là trẻ con..."
Tôi hiểu những đứa tuổi teen thường có chút "bệ/nh ngôn tình".
Hồi nhỏ tôi từng là công chúa gia tộc Táng Ái - tên hội "Mộng Thương", biệt danh "Cô Đơn Tiểu Nữ", châm ngôn "Hại tỷ muội ta - Cẩn thận thiên đường ngươi tan hoang"
Nhưng chưa bao giờ làm trò quá đà như Phó Cẩn.
Vẫn biết giữ thể diện gia đình.
Đến giờ học lại cởi bộ tóc xì tin, mặc đồng phục đến trường.
Giờ nghĩ lại thầm cảm ơn bản thân năm xưa đã biết tiết chế.
Nếu ngang ngược như Phó Cẩn thì không dám tưởng tượng nổi hậu quả.
Đang mải nghĩ thì thấy Phó Cẩn đăng story mới:
[Tu hành khổ hạnh.
[Cổng chùa Thiếu Lâm.jpg]
Tiểu Vương lập tức like và comment:
[Cẩn ca, không ngờ anh đã giác ngộ sớm thế.
Đây chính là cảnh giới tối cao của Thái tử Kinh圈 - Phật tử thượng lưu!]
Phó Cẩn đáp: [Ừ]
Giả trân quá!
Y chang trò hồi xưa tôi đăng stt đ/au khổ trên QQ.
Khoan đã!
QQ!
Tôi chưa xóa mấy status ngây ngô hồi đó!
Tay run run tải lại ứng dụng QQ.
Đăng nhập tài khoản cũ.
Mở trang cá nhân - những dòng stt khiến tôi nhắm tịt mắt, ngón chân quắp lại:
[Ngước 45 độ - nước mắt sẽ không rơi.
[Hiểu thì không cần hỏi - Không hiểu hỏi làm chi?
[Tình yêu như kẹo - ngọt mà đ/au.
[Chàng trai, chơi tim không?]
Tôi hít sâu một hơi.
Cắm đầu xóa 127 stt ngô nghê.
11
Đang xóa dở thì Phó Ngôn Chi lên tiếng:
"Là em?"
Tôi quay lại: "Hả?"
Ánh mắt lạnh lùng của anh bỗng dâng lên thứ tình cảm khó tả.
Giọng trầm ấm vang lên: "Mộng Thương."
Tôi choáng váng.
Giọng run run: "Anh là ai?"
Phó Ngôn Chi mở QQ cho tôi xem: "Anh là Lãnh Thiếu."
Tôi đứng hình.
Hóa ra người yêu mạng thuở thiếu thời của tôi...
Chính là chồng mình!
Hồi ấy, Lãnh Thiếu - hoàng tử thứ 7 gia tộc Táng Ái.
Trai lạnh lùng, game giỏi.
Thần tượng bao cô gái.
Tôi đổ liểng xiểng.
Theo đuổi hai ngày thì thành công.
Nhưng rồi vì thi cử phải chia tay.
Lúc đó tôi khóc nức nở trong điện thoại: "Nếu em 40 tuổi sẽ ly hôn theo anh. 30 tuổi sẽ bỏ người yêu đi tìm anh. 20 tuổi sẽ vượt ngàn dặm gặp anh. Nhưng em mới 10 tuổi - tuổi cắp sách đến trường. Xin lỗi anh..."
Anh đ/au khổ: "Trái tim anh đã ch*t theo em."
Giờ đây, ký ức ùa về như trận đấu võ - đ/ấm đ/á túi bụi.
Tôi tê liệt trong vòng tay Phó Ngôn Chi.
Anh thì thầm: "Bao năm anh đợi em thi xong tiểu học.
Cái tên QQ ấy vĩnh viễn xám xịt từ mùa hè ấy."
Tôi dựa vào vai chồng, cứng đờ như x/á/c ướp.
12
Chồng mình chính là người yêu ảo thời non nớt thì phải làm sao?
Cấp bách cần tư vấn!
Phó Ngôn Chi nắm giữ mọi bằng chứng đời tư của tôi.
Tôi đang tính thuê sát thủ xử lý chồng trong 3 ngày.
Khác với sự u ám của tôi, Phó Ngôn Chi vô cùng hạnh phúc.
Anh dẫn tôi về lão gia, lấy từ tủ sắt một hộp quý.
Bên trong là vương miện pha lê lấp lánh.
Phó Ngôn Chi giải thích: "Hồi nhỏ em nói công chúa cần vương miện xinh, nên anh đặt làm tặng em dịp kỷ niệm. Nhưng chưa kịp trao thì em đã biến mất..."
Bình luận
Bình luận Facebook