Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra Lương Bồi Phong.
Ngoài việc là một t/ai n/ạn, ngày hôm qua dường như không có lời giải thích hợp lý nào khác.
"Khương Thời Nguyện!"
Tôi thở dài, tự nói một mình.
"Cậu đúng là đồ vô dụng, sao có thể chỉ vì Thẩm Thính Tứ đẹp trai mà... mà... lại có ảo tưởng với người ta như vậy? Còn đem mặt hắn ghép vào mặt bạn trai mình?"
"Đúng là quá quắt."
Tôi vật người ngã ngửa trên chăn, rên rỉ.
"Chẳng lẽ tôi là bi/ến th/ái sao? Sao mơ càng lúc càng quá đà thế?"
06
"Một mình lẩm bẩm cái gì thế?"
Anh trai tôi đẩy cửa bước vào, tay xách hai hộp cơm.
Tôi lén lút lắc đầu: "Không có gì, chỉ là chân đ/au thôi."
Anh trai kéo ghế ngồi xuống, vén chăn kiểm tra vết thương cho tôi: "Không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói nếu hồi phục tốt thì ba ngày sau có thể đi lại được."
"Ừm ừ."
Tôi tự giác cầm lấy hộp cơm định ăn.
"Đây không phải cho em."
Anh trai vỗ vào tay trái tôi, thu hồi hộp màu xanh: "Không phải cho em?"
"Cái này mang cho Thẩm Thính Tứ, hắn ta đang nằm viện phòng bên cạnh em đây."
"Tối qua hắn không vẫn bình thường sao? Sao lại bệ/nh?"
"Thẩm Thính Tứ tối qua đưa em đến bệ/nh viện, về nhà thì bị tài xế say đ/âm. Không nặng, toàn thương ngoài da. Nhưng không hiểu hắn phát đi/ên gì mà nhất quyết không chịu khám, bảo phải về nhà ngủ gấp. Chân chảy m/áu lênh láng, không bắt được taxi còn định chạy bộ về. Sáng nay mới đến viện khám, nhập viện theo dõi."
"Đáng lý tao phải hả hê với chuyện này. Nhưng do hắn bị thương cũng liên quan đến việc giúp em, nên tao mới hào phóng mang cơm cho hắn."
"Chà, phiền phức thật, giờ lại còn n/ợ thằng khốn này một ân tình."
Anh trai vẫn đang lẩm bẩm một mình.
Tay cầm thìa r/un r/ẩy, tôi đờ đẫn nhìn canh đậu hũ đổ ra ngoài.
"Sao bất cẩn thế? Có bị phỏng tay không?"
Anh trai vội vàng lấy khăn giấy lau cho tôi.
Tôi tỉnh táo lại, gạt bỏ suy đoán thoáng qua trong đầu. Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
"Em ăn trước đi, tao qua xem tình hình Thẩm Thính Tứ thế nào. Khi khỏi hẳn nhớ đi cảm ơn hắn. Dù tao không ưa hắn, nhưng hôm qua đúng là nhờ có hắn."
Anh trai nhét thêm gối sau lưng tôi rồi đứng dậy.
"Vâng. À này anh, vết thương ở chân của học trưởng Thẩm là ở đâu vậy?"
Trước khi anh trai ra khỏi cửa, tôi do dự hỏi.
"Hình như là ở đùi, bị trầy xước khi ngã."
Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại cảnh tượng trong mơ.
Bỗng nhận ra hành động khác thường của người đàn ông trong mơ tối qua.
Trước giờ, hắn rất thích dụ tôi sờ cơ bụng rồi áp sát tôi.
Nhưng tối qua hắn mặc nguyên bộ đồ ngủ, không cởi tí nào.
Liệu có phải quá trùng hợp?
07
Cho đến khi xuất viện, tôi không gặp lại Thẩm Thính Tứ.
Nghe nói vết thương của anh ta không xử lý kịp thời nên nhiễm trùng.
Kỳ lạ là từ đó tôi cũng không mơ nữa.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm xảy ra tình trạng này.
Khi Lương Bồi Phong đến đón tôi về trường, tôi không nhịn được thắc mắc:
"Gần đây... anh còn mơ thấy em không?"
Lòng tôi dâng lên nỗi bất an vô cớ.
"Tất nhiên rồi."
Anh xoa đầu tôi, chủ động xách hành lý.
"Nhưng em đã mấy ngày không mơ nữa."
Tôi cúi mày, vô thức tránh né sự tiếp xúc này.
Sau khi nhận ra, tôi ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ:
"Anh đừng hiểu lầm... em chỉ chưa quen thôi."
Lương Bồi Phong khựng bước, nụ cười hơi cứng lại:
"Không sao, từ từ rồi quen. Dù sao ngoài đời, chúng ta cũng mới quen nhau."
"Còn chuyện mơ mộng, đều là lỗi của anh, vừa x/á/c định qu/an h/ệ đã đi xa khiến em lo lắng."
"Có lẽ là do khoảng cách."
"Trước giờ hai chúng ta đều chưa từng rời thành phố A."
Tôi gật đầu, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn không tan.
08
Do chân chưa hồi phục hoàn toàn, giờ tan học tôi đứng đợi Lương Bồi Phong đến đón ở cửa lớp.
Cúi đầu xử lý tin nhắn nhóm, ánh mắt liếc thấy đôi giày đen dừng cạnh tôi.
Tôi nghĩ bụng chắc là Lương Bồi Phong.
"Anh giúp em cầm nạng nhé, tay em đang bận gõ chữ."
Đôi bàn tay xươ/ng xẩu hiện ra trước mắt.
Tôi ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.
Rồi đờ người.
"Học trưởng, sao lại là anh..."
Thẩm Thính Tứ đưa tay kia đỡ tôi, nhướng mày:
"Đến cư/ớp người yêu đây."
Giọng nói lười biếng, ánh mắt đậm đặc đổ xuống người tôi.
Như lời đùa, lại như thật lòng bộc bạch.
Hơi thở tôi nghẹn lại, má đỏ bừng.
Môi Thẩm Thính Tứ hơi tái, để lộ vẻ tiều tụy.
"Học trưởng không phải chưa xuất viện sao? Em nghe anh trai nói tuần này anh còn xin nghỉ."
Thẩm Thính Tứ nhướng mày thừa nhận:
"Đáng lẽ định nghỉ thêm vài ngày, vết thương đêm nào cũng đ/au không tài nào ngủ được."
"Nhưng... nhớ em không chịu nổi."
"Nên đành làm thủ tục xuất viện sớm."
Tôi bị cú đ/á/nh trực diện này làm cho tim đ/ập lo/ạn nhịp.
"Học trưởng Thẩm?"
Lương Bồi Phong vừa hay xuất hiện từ đầu cầu thang, phá vỡ không khí kỳ lạ giữa chúng tôi.
Thẩm Thính Tứ khẽ gật đầu, hơi lạnh nhạt:
"Cậu làm gì ở đây? Tôi nhớ lớp tâm lý học không ở khu này."
Tôi sợ Thẩm Thính Tứ lại buông lời mạnh miệng, vội nhanh nhảu:
"Học trưởng tình cờ đi ngang, bọn em trò chuyện chút thôi. Dù sao em cũng chưa cảm ơn anh ấy đưa em đi viện."
Thẩm Thính Tứ bật cười, trong ánh mắt căng thẳng của tôi, gật đầu đồng ý.
Lương Bồi Phong đưa mắt nhìn bàn tay Thẩm Thính Tứ đang đỡ tôi, nở nụ cười xã giao:
"Cảm ơn học trưởng đã quan tâm bạn gái em. Nhưng để em đỡ thì hợp lý hơn."
Câu nói này giống như tuyên bố chủ quyền hơn là lời cảm ơn.
Tôi như bị điện gi/ật rụt tay lại, không dám nhìn sắc mặt Thẩm Thính Tứ.
Chương 6
Chương 8
Chương 18
Chương 18
Chương 8 HẾT
Chương 6
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook