Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã, vừa khóc vừa gọi điện cho anh trai.
Ai ngờ người đến lại là kẻ th/ù không đội trời chung của anh ấy - đóa hoa trên núi cao nổi tiếng khắp Đại học A.
Tôi căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, vô tình bật phải đoạn thoại của anh trai.
"Ch*t ti/ệt! Thẩm Thính Tứ tên khốn đó đã nghe điện thoại của tao, lại còn tắt chuông luôn! Em đang ở đâu thế?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, người đàn ông ôm tôi ch/ặt hơn, thản nhiên đáp:
"Trùng hợp thật, đang nằm trong tay tên khốn đây."
01
Khi mở cửa, tôi ch*t lặng.
Rõ ràng tôi gọi cho anh trai, tại sao người đến lại là kẻ th/ù của anh ấy.
Thẩm Thính Tứ, đóa hoa trên núi cao nổi tiếng Đại học A, cũng là người đã cư/ớp mất vị trí số 1 của anh trai tôi vô số lần.
"Sao lại là anh..."
Tôi lúng túng kéo tà váy ngủ, mặt đỏ bừng.
Tưởng người đến là anh trai nên tôi chỉ khoác vội áo ngoài, ngay cả mái tóc ướt sũng cũng chưa kịp buộc.
Trong khi Thẩm Thính Tứ mặc chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, cúc cài cẩn thận đến tận cổ, càng khiến tôi trông luộm thuộm.
Lần đầu tiên tôi nhận ra, con người khi đứng trước trai đẹp sẽ tự nhiên để ý đến hình tượng.
"Anh cậu có việc bận, nhờ tôi đến giúp."
Thẩm Thính Tứ cười ôn nhu, lịch sự mà chu toàn.
Anh trải rộng chiếc áo khoác đang vắt trên tay ra, cột ngang eo tôi rồi khom người dang rộng vòng tay: "Công chúa, được chứ?"
"Hả?"
Tôi ngây người.
"Ý tôi là, nếu mắt cá chân bị thương thì tốt nhất không nên cử động. Tôi bế em đến bệ/nh viện sẽ nhanh và an toàn hơn."
Anh khẽ cười, bổ sung thêm.
"Không thì, em tưởng là ý gì?"
"Không... không có ý gì."
"Thật ra có ý khác cũng không sao, tôi cầu còn không được."
Đến lúc này, tai tôi đỏ rực lên, đầu óc trống rỗng.
Anh ta đang... tán tỉnh tôi sao?
Làm gì có chuyện lần đầu gặp mặt đã nói những lời dễ gây hiểu lầm như thế.
"Cái này... cảm ơn anh."
Tôi không biết phải tiếp lời thế nào, đành ngượng ngùng đổi đề tài.
"Có thể ôm ch/ặt hơn chút, tôi không ngại."
Thẩm Thính Tứ dễ dàng bế tôi lên, thì thầm bên tai.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ tôi, gợi lên cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần thế này với người khác giới.
Tôi căng thẳng đến mức tay chân thừa thãi, định cất điện thoại vào túi thì vô tình chạm vào đoạn thoại của anh trai.
Sau đó nghe thấy tiếng gào thét đi/ên cuồ/ng:
"Ch*t ti/ệt! Thẩm Thính Tứ tên khốn đó đã nghe điện thoại của tao, lại còn tắt chuông nữa!"
"Trời ơi, giờ tao mới thấy tin nhắn của em."
"Nguyện Nguyện, em đang ở đâu thế?"
Cái gì!
Lúc nãy nghe điện thoại là Thẩm Thính Tứ?
Khi đó tôi đ/au quá nói vội vài câu rồi cúp máy, không để ý giọng nói có gì khác lạ.
Nhưng sao anh ta lại tắt chuông điện thoại của anh trai tôi?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi.
Người đàn ông siết ch/ặt vòng tay, thản nhiên nói.
"Trùng hợp thật, đang nằm trong tay tên khốn đây."
"Thẩm Thính Tứ! Mày ý gì đây! Dám để mắt đến em gái tao..."
"Nếu muốn trì hoãn việc chữa trị cho em gái cậu, thì cứ tiếp tục nói đi."
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, khiến anh trai tôi nghẹn lời.
Cuối cùng chỉ có thể ném lại câu "mày đợi đấy" rồi tức tối cúp máy.
02
Trong bệ/nh viện.
Thẩm Thính Tứ đối diện với ánh mắt ngập ngừng của tôi, nhẹ giọng:
"Muốn hỏi gì?"
"Sao anh lại tắt chuông điện thoại của anh trai em."
"Chuông điện thoại sẽ ảnh hưởng đến thí nghiệm chúng tôi đang làm."
Tôi gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm.
Hóa ra là tôi đa nghi rồi.
"Ừ... vậy sao anh lại nghe điện thoại của anh trai em?"
"Vì thấy tên hiển thị là em."
"???"
Trái tim vừa yên ổn lại đ/ập thình thịch.
"Em gọi nhiều lần quá, anh trai em nhất thời không lấy được điện thoại cũng không rảnh tay. Tôi sợ em có chuyện nên đành bất lịch sự làm vậy."
"Có thể nói là, lo lắng quá hóa liều."
Thẩm Thính Tứ khẽ nhếch mép, như đang nhìn thấu tâm tư thăm dò của tôi.
Mặt tôi nóng như lửa đ/ốt, cúi đầu lóng ngóng lấy điện thoại lướt mạng, trốn tránh ánh mắt thẳng thừng của Thẩm Thính Tứ.
Kết quả vừa mở ra, màn hình hiện luôn ảnh cơ bụng Thẩm Thính Tứ.
Chú thích: Đệ nhất món ngon phải thử ở Đại học A.
Hình ảnh hơi mờ, có lẽ là ai đó chụp lén ở sân bóng rổ.
Tôi cuống quýt lướt qua, không ngờ lại ấn nhầm nút thả tim.
Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ của Thẩm Thính Tứ.
Tôi đột nhiên cảm thấy đúng là "trong nhà có cột mà đi chống gậy", gượng gạo giải thích:
"Em thường xuyên lướt xem mấy anh đẹp trai thôi, nên hệ thống tự động gợi ý, không phải cố tình xem anh đâu."
Anh đưa th/uốc cho tôi, hơi nhướn mày:
"Ừ, vậy sau này chỉ xem mỗi tôi được không?"
Câu nói quá táo bạo khiến tôi như n/ão bộ quá tải.
"Học trưởng, em... em có bạn trai rồi."
Từ năm 18 tuổi, đêm nào tôi cũng mơ thấy một người đàn ông.
Đêm đêm mê đắm, không sao diễn tả được.
Giấc mơ chân thực đến mức tôi có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể anh ta.
Thân hình anh ta rất đẹp, bụng eo săn chắc, cơ bụng rõ nét, đôi vai rộng có thể ôm trọn tôi vào lòng.
Đêm nào anh ta cũng dịu dàng đưa tôi lên chín tầng mây, thì thầm bên tai "nhớ đợi anh".
Dần dà, tôi nghiện cảm giác đó, vô thức chìm đắm.
Nhưng oái oăm thay, dù có cố gắng thế nào tôi cũng không nhìn rõ khuôn mặt.
Trước đây tôi nghi ngờ do chưa yêu bao giờ nên tiềm thức khao khát, mới sinh ra những giấc mơ khó nói này.
Nhưng khi giấc mơ kéo dài.
Dù đã lén đi khám tâm lý, uống th/uốc đều đặn cũng không ngăn được người đàn ông đó vào mộng.
Cuối cùng tôi nhận ra, có lẽ người đàn ông trong mơ thực sự tồn tại.
Thế nên tôi vẫn đ/ộc thân, âm thầm chờ đợi anh ta xuất hiện.
Cho đến tuần trước, tôi gặp Lương Bồi Phong.
Giờ học công cộng hôm đó, khi tôi đến lớp vẫn còn 15 phút nữa mới vào học, nhưng cả giảng đường đã kín chỗ, chỉ còn duy nhất một chỗ trống.
Tôi không còn lựa chọn, đành ngồi vào đó.
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 13
Chương 2
Chương 15
Chương 43
Bình luận
Bình luận Facebook