“Lâm Xuân, mở cửa đi!”
Xà Tư Niên chê ồn, vung tay áo một cái.
“Hãy lánh xa.”
Giọng nói đ/au khổ mang theo hối h/ận và bực dọc, dần tan biến trong tiếng gió.
Vai ta bị người ấy dùng hai tay ôm lấy, cằm hắn tựa vào cổ ta, khẽ nói: “Tiểu tỳ nữ, n/ợ bị b/ắt n/ạt của nàng, ta đã thay nàng đòi lại rồi. Nàng nên cho ta no bụng.”
Ta không khỏi đỏ mặt.
Kỳ thực đêm ấy, kẻ biết vị ngon sau khi nếm thử, đâu chỉ mình Xà Tư Niên.
Khuôn viên nơi này cạnh nước dựa rừng, phong cảnh tuyệt mỹ, chẳng mấy chốc được quét dọn sạch sẽ tinh tươm, không còn dấu vết gì của chủ nhân cũ.
Lão phu nhân họ Xà sớm về ẩn dật nơi Phật đường, chẳng xuất hiện nữa.
Xà Tư Niên, nhị thiếu gia của ta, trở thành gia chủ trẻ nhất của họ Xà.
Hắn kể cho ta nghe một câu chuyện về họ Xà.
Họ Xà là hậu duệ của tổ tiên cùng nữ rắn. Bởi thế, lấy âm tương tự “Xà” làm họ, Xà thần hứa bảo hộ cho họ Xà trăm năm phú quý. Nhưng sau trăm năm, họ Xà vẫn chẳng biết đủ, nghĩ ra cách dùng tà thuật để kéo dài sự bảo hộ.
Mà tà thuật, chính là dùng huyết mạch, m/áu thịt của họ Xà để tế lễ.
Kẻ tế lễ, hoặc ch*t, hoặc đần độn.
Mà Xà Tư Niên trở thành ngoại lệ duy nhất.
Hắn lười biếng dựa vào vai ta, thốt lên: “Ta đã chẳng biết, giờ ta rốt cuộc là người, hay đã trở thành một phân thân của cổ thần.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy một đóa ngọc lan rơi bên tai ta.
“Ta chỉ biết một điều, lúc ta sốt và l/ột da, ta đã thấy đôi mắt của nàng. Lâm Xuân, m/áu trong người ta đã trở nên lạnh lẽo, duy chỉ có nàng, là hơi ấm đ/ộc nhất vô nhị trong thế giới của ta.”
Ta cảm thấy mắt nóng lên.
Trên đời này, ngay cả cha mẹ ta cũng vì cầu tài, bảo vệ đứa em trai nhỏ, mà bắt ta ra ngoài làm tỳ nữ.
Duy chỉ có hắn, kiên định chọn ta.
Khiến ta từ một tiểu tỳ nữ trở thành đương gia đại phu nhân của phủ họ Xà.
Gặp được người ấy, thật là vinh hạnh lớn lao.
Ta ôm ch/ặt lấy hắn, cái đuôi rắn của hắn cũng quấn lấy eo ta.
Xà Tư Niên khẽ nói: “Lâm Xuân. Trước khi gặp nàng, ta luôn thấy mùa xuân sao dài dằng dặc thế. Giờ đây, ta chỉ thấy gió xuân quá nhanh, chỉ mong cầu trời tạm ngưng bước, để ta cùng nàng thưởng thức ánh hoa.”
Hắn nhẹ nhàng vung tay áo.
Một trận gió mát thổi qua, cành cây đ/âm thêm nhiều mầm xanh, nhụy hoa nở rộ, thay thế những đóa hoa tàn phai.
Hắn giữ lại ý xuân nơi phủ họ Xà, cũng lưu lại trong lòng ta.
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook