Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi bật mở mắt, nhìn thấy Mạnh Cẩn Chi đang lo lắng, sốt ruột trước mặt.
Khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp của anh phả vào trước mặt tôi.
Là Mạnh Cẩn Chi vẫn còn sống.
Mọi thứ trong giấc mơ đều chưa xảy ra.
Tôi đờ đẫn nhìn Mạnh Cẩn Chi trước mắt, tầm mắt dần mờ đi, nước mắt lăn dài.
Anh hơi hoảng hốt, rút khăn giấy muốn lau cho tôi, lại không dám chạm vào mặt tôi, cuối cùng đứng cứng tại chỗ, lúng túng.
Tôi nắm lấy tay anh, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay, cuối cùng đã trở về thực tại từ cơn mộng.
"Mạnh Cẩn Chi, anh không được ch*t."
Anh cúi mắt nhìn tôi, bàn tay bị tôi nắm từ từ co các đầu ngón lại.
"Có mệnh lệnh của đại tiểu thư, tôi sẽ không ch*t."
6
Sau khi về nhà ăn tối xong, tôi gọi bố vào thư phòng.
"Hy Hy có chuyện gì thế? Có phải bạn trai con lại có việc cần con giúp đỡ không?"
Ông nhìn tôi đầy trìu mến, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu chút bất mãn với Phó Diễn.
Tôi nhìn rõ ràng, không khỏi càng thêm áy náy.
"... Không liên quan đến anh ta."
Tôi cắn môi, nói khẽ: "Bố, dạo này bố và mẹ có xem trúng dự án đầu tư nào không?"
Trong nguyên tác không nói rõ về việc nhà tôi phá sản.
Chỉ nói rằng bố mẹ tôi vì đầu tư thất bại vào một dự án nào đó, khiến dòng tiền đ/ứt g/ãy, dẫn đến hàng loạt phản ứng dây chuyền.
Bố tôi ngẩn người, bật cười: "Sao đột nhiên lại quan tâm đến công ty của gia đình thế?"
Dù nói vậy, nhưng ông vẫn mở máy tính, không giấu giếm cho tôi xem kế hoạch hợp tác đầu tư gần đây nhất của họ.
Lướt qua lần đầu, không thấy gì bất thường.
Cho đến khi tôi phát hiện một cái tên quen thuộc ở vị trí đối tác của một dự án.
– Lục Chu.
Nếu tôi nhớ không nhầm, trong nguyên tác, người này là huynh đệ tốt nhất của Phó Diễn sau năm năm, cũng là người đầu tiên nhìn ra tiềm lực của Phó Diễn, sẵn lòng đầu tư vào công ty của anh ta.
Vậy có nghĩa là.
Việc nhà tôi phá sản, cái ch*t của bố mẹ tôi và Mạnh Cẩn Chi, mọi bi kịch trong cuộc đời tôi, thực ra đều liên quan đến Phó Diễn?
...
Tim đ/ập nhanh hơn, như nghe thấy tiếng m/áu cuồn cuộn chảy trong người.
Tôi hít thở sâu nhiều lần, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Tại sao lại chọn dự án này vậy?"
Bố tôi liếc nhìn: "Cậu họ Lục chủ động tìm đến, bố với mẹ con xem qua phương án kế hoạch, thấy cũng được nên liệt vào danh sách dự bị, hợp đồng còn chưa ký nữa."
Trong đầu dường như có manh mối gì đó dần trở nên rõ ràng.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên Lục Chu rất lâu, cuối cùng lại mở miệng.
"Lần gặp mặt sau có thể đưa con đi cùng được không?"
Bố tôi đồng ý.
Trước khi rời thư phòng, ông chợt nhớ ra điều gì đó:
"Lần trước con nói, bố nên quan tâm nhiều hơn đến xưởng thiết kế của Phó Diễn đó."
"Hai hôm trước có một đơn hàng nhỏ, thư ký Trịnh báo lên, bố bảo anh ta ném cho xưởng của Phó Diễn rồi."
Ông xoa đầu tôi, "Đừng nói là bố không chiếu cố bạn trai nhỏ của con nhé."
Lòng trào dâng vị chua xót vô tận, tôi hít mũi, ngẩng đầu nhìn bố: "Sau này không cần giúp anh ta nữa."
Ánh mắt bố tôi thoáng chút kinh ngạc.
"Sao, cãi nhau với cậu họ Phó rồi à?"
Tôi lắc đầu, ôm cánh tay bố: "Không có gì đâu, con chỉ là không thích anh ta nữa thôi."
Mấy ngày tiếp theo không có tiết học, tôi ở lại nhà.
Lúc này mới biết, mẹ tôi đã sắp xếp cho Mạnh Cẩn Chi vào làm việc tại công ty gia đình.
"Với học vấn và năng lực của Cẩn Chi, vốn có thể sắp xếp một vị trí quản lý, nhưng anh ấy kiên quyết muốn bắt đầu từ cấp dưới."
Mẹ tôi chống cằm cười với tôi, "Đứa trẻ này khiêm tốn quá mà."
Mạnh Cẩn Chi đang sắp xếp lại những chiếc gối bị tôi làm lộn xộn trên ghế sofa, nghe vậy mỉm cười nói:
"Được phu nhân trọng dụng là vinh hạnh của tôi, nhưng không thể để người khác nghĩ rằng ngài thiếu công tư phân minh."
Anh cúi xuống, đặt chiếc gối đã chỉnh tề trở lại vị trí cũ.
Vải áo sơ mi trắng căng thẳng theo chiều dọc, các nếp gấp vẽ rõ ràng đường eo thon gọn, khỏe khoắn, phía dưới là đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong quần âu.
"Hy Hy."
Mãi đến khi mẹ gọi tôi ở bên cạnh, tôi mới nhận ra mình lại nhìn chằm chằm vào Mạnh Cẩn Chi mà mất tập trung.
Bà nhấp ngụm trà, nhìn tôi đầy suy tư: "Lâu rồi không đi m/ua sắm, để Cẩn Chi đưa con đi một chuyến đi."
7
Trước đây, tôi từng dẫn Phó Diễn đến Chanel một lần.
Chỉ vì nhân viên cửa hàng tưởng nhầm anh thanh toán, hỏi một câu "thanh toán bằng thẻ hay WeChat", anh đột nhiên nổi gi/ận.
Lạnh lùng nhìn tôi: "Cứ mãi chơi trò này, không chán sao?"
Anh quay người bỏ đi, tôi thậm chí còn chưa kịp m/ua túi đã đuổi theo, dỗ dành rất lâu, Phó Diễn mới chịu nở nụ cười.
Đương nhiên, trong nguyên tác, chuyện này cuối cùng cũng trở thành tội danh của tôi.
"Chiếc túi con tùy ý chọn, đủ trả tiền th/uốc cho mẹ anh ta nửa tháng, giống như một cái t/át thẳng vào mặt người ta. Với Phó Diễn, điều đó tổn thương lòng tự trọng của đàn ông thế nào, con có nghĩ tới không?"
Giờ đây, Mạnh Cẩn Chi theo sau tôi bước vào cửa hàng, thần sắc vẫn luôn bình thản.
Nhân viên cửa hàng mang mẫu mới nhất ra, tôi tùy ý chọn hai chiếc túi, định đi thanh toán thì Mạnh Cẩn Chi đã lấy thẻ ra trước.
Tôi ngẩn người: "Đắt lắm."
Anh cúi mắt cười, ôn hòa nói: "Đại tiểu thư đừng lo, mấy năm nay tôi cũng để dành được kha khá tiền."
Tôi không thuyết phục được anh, đành nhìn anh quẹt thẻ, xách túi, lại khẽ hỏi tôi: "Đại tiểu thư còn muốn m/ua gì nữa không?"
"Nếu mẹ biết con đi m/ua sắm mà còn dùng tiền của anh, chắc chắn sẽ m/ắng con."
Anh khẽ nhếch mép, mắt hơi cong lên: "Tôi sẽ không để phu nhân biết đâu."
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Tôi chưa kịp nghĩ nên đi đâu tiếp, bỗng thấy từ xa một bóng người quen thuộc.
Là Phó Diễn.
Vì lời nói quá nặng khi rời đi hôm đó, mấy ngày nay anh không liên lạc với tôi nữa.
Bản thân tôi cũng thấy nhẹ nhõm.
Nhưng giờ đây, đáng lẽ là giờ bận rộn ở xưởng thiết kế, anh lại theo một chàng trai trẻ bước vào nhà hàng gần đó.
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 17
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook