Hiện tại Lâm Hoan tái phát trầm cảm, suốt ngày co ro trong phòng muốn ch*t. Mẹ chăm sóc rất vất vả.
'Mọi người đều biết chị gái và Tiểu Tôn sắp kết hôn, con làm trò này ra, để chị ấy sống sao nổi về sau?'
Tôi bóp những ngón tay đông cứng, xoa xoa rồi nhắn lại: 'Chị ấy sống thế nào liên quan gì tôi? Sao tôi phải nghĩ cho chị ấy?'
'Vô lương tâm!' Mẹ lập tức trả lời ba chữ.
Tiếp theo là một đoạn voice note phẫn nộ: 'Vì sao ư? Vì cô ấy là đứa con duy nhất của cậu mày! Vì cậu đã nuôi mày khôn lớn! Vì mày hại ch*t bố mẹ cô ấy khiến cô thành đứa trẻ mồ côi!'
'Nếu hôm đó mày không chạy lung tung, họ đã không phải ra ngoài tìm mày giữa đêm, đương nhiên sẽ không trượt chân rơi xuống vực mà ch*t! Nhưng mày - đứa vô lương tâm, bắt quỳ lạy cậu một cái cũng không chịu! Mày còn là con người không?'
Ký ức xa xăm lại trỗi dậy, tôi vẫn cảm thấy oan ức và tuyệt vọng. Nhưng giờ đây còn lẫn cả phấn khích.
Tôi cười khàn đặc, phát ra âm thanh như giũa mài ngói, cùng tiếng đờm đặc trong cổ họng nghẹn ứ: 'Nếu hôm đó họ không ch*t, thì người ch*t đã là con rồi.'
'Mày nói nhảm cái gì thế?!'
Mẹ dường như không tin là tôi, mở kết nối video. Tôi thẳng thừng từ chối.
Mẹ: 'Hồi lớp 3 con viêm phổi nằm viện, cậu chăm sóc con 7 ngày 7 đêm, tiêu tốn cả nghìn tệ. Không có cậu, con đã ch*t từ lâu rồi! Nói lời này không sợ bị quả báo sao? Hơn nữa họ có lý do gì để hại con? Gi*t con thì được lợi gì?'
Tôi càng phấn khích, hai mắt sưng tấy. Không trả lời tin nhắn, tôi tắt máy, lấy chiếc máy ghi âm tiếp tục chuẩn bị món quà cho bà. Giọng nói không kiềm được r/un r/ẩy: 'Bởi vì anh trai ruột của mẹ mượn danh nghĩa chăm sóc đã cưỡ/ng hi*p con 6 năm trời. Hắn sợ con mách mẹ, đó có phải lý do không?'
'Cái gọi là chăm sóc 7 ngày 7 đêm của hắn, thực chất là đưa con đến nhà nghị ngủ 7 ngày 7 đêm. Hắn ép con xem phim sex, tiền viện phí hắn trả thực ra là tiền thuê nhà nghỉ!'
'Sau này tại sao dì gh/ét con? Vì bà ấy phát hiện chồng mình sàm sỡ con, cho rằng con cư/ớp chồng bà!'
'Bà ấy c/ăm gh/ét con đến mức nhân lúc cậu vắng nhà, nhận tiền rồi nhét con cho tên đ/ộc thân trong làng...'
'Tại sao con không quỳ lạy họ? Vì họ không xứng! Tại sao không muốn ở quê? Vì nơi này làm con buồn nôn!'
'Tất cả bọn họ, kể cả mẹ, đều khiến con phát ốm!!!'
25
Thực ra những điều này, con đã kể với bố.
14 năm trước, con đã nói rồi.
Nhưng ông ấy bảo chuyện này x/ấu hổ, nói ra không hay, sẽ biến con thành trò cười cho thiên hạ, khiến cả đời không ngẩng mặt lên được.
Bảo tuyệt đối không được nói với mẹ, vì mẹ coi trọng tình cảm, sẽ không chịu nổi. Bảo mẹ dễ xúc động, sẽ khiến sự việc đi quá xa.
Ông nói thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, hãy bỏ qua quá khứ, sống tốt. Bảo cậu dì đã mất rồi, con còn muốn gì nữa.
Còn muốn thế nào?
'Con có đủ cha mẹ, ăn mặc đủ đầy, sức khỏe tốt, ngoại hình ưa nhìn. Chúng tôi cho con gen tốt và điều kiện vật chất, con đã hạnh phúc hơn bao người rồi, còn bất mãn gì nữa?'
Ông nói Lưu Triều Kỳ à, đời người ai cũng có sóng gió, đều gặp phải những khó khăn lớn nhỏ. Giống như lúc khó khăn chúng tôi không bắt con chia sẻ, thì khúc quanh này con cũng phải tự vượt qua. Không liên lụy người vô can, không làm phiền cuộc sống người khác, tự mình tiêu hóa, đó là giáo dưỡng của con.
Nhưng điều con không buông được chưa bao giờ là những trắc trở ấy.
Mà là người cha ruột thịt, rõ biết con oan ức, con có nỗi khổ tâm, vẫn có thể làm ngơ, và an nhiên đứng ở góc độ kẻ ngoài cuộc, buông những lời đàm tiếu vô thưởng vô ph/ạt.
Ông ấy rộng lượng thật đấy, rộng lượng đến mức bất kể con gái mình chịu tủi nh/ục gì, ông đều có thể thay nó tha thứ cho tất cả.
Tôi chỉ là kẻ phàm phu tầm thường, không xứng làm con của bậc thánh nhân.
Tôi không trả lời tin nhắn của ông, chỉ để lại cho Tôn Bồi Chính dòng nhắn:
'Gia đình chúng ta, thối nát đến tận xươ/ng tủy rồi, đừng đến.'
26
Ngày 12 tháng 1.
Tuyết rơi suốt ngày đêm, bờ sông càng vắng bóng người.
Ánh sáng trắng xóa, chói mắt.
Chỗ tôi đứng cũng được, không gió, sạch sẽ, có thể ngắm chim sẻ ki/ếm ăn, nhưng sao lạnh lẽo quá.
Tồi tệ hơn.
Hình như tôi... đái dầm rồi.
27
Ngày 14 tháng 1, trời hửng nắng.
Hôm nay xui xẻo, bị một con chó trắng xù lông phát hiện.
Chủ của nó là bà lão đội mũ len đỏ, mắt đã mờ, còn lảm nhảm mãi.
Cứ nói: 'Con ơi đừng lang thang nữa, về nhà đi, trời tối là thủy quái hiện ra bắt con đấy'.
Ai là trẻ ba tuổi chứ? Nhưng sao muốn khóc quá?
Ai mà chẳng muốn làm trẻ ba tuổi chứ?
28
Tôi muốn di chuyển đến chỗ khô ráo hơn, nhưng hình như không đứng dậy nổi.
Tuyết đẹp quá.
Trải dưới nắng, như một biển mảnh thủy tinh vỡ.
Cứa đ/au mắt.
29
Ngày thứ hai Lưu Triều Kỳ mất liên lạc, Tôn Bồi Chính báo cảnh.
Nhưng trước thẩm vấn của cảnh sát, Lưu Kiến Trung lại có cách nghĩ khác.
'Con bé này tính khí cứng đầu từ nhỏ, không vừa ý là thích trốn đi, muốn mọi người xoay quanh nó.'
'Mấy hôm trước mới m/ắng vài câu, lại gi/ận dỗi bỏ đi.'
Ông sợ làm phiền cảnh sát, nên khuyên họ về.
Nhưng đến ngày 20 tháng 1, 28 Tết, cảnh sát lại tìm đến.
Nói phát hiện th* th/ể nữ vô danh dưới cầu vượt gần thôn Sa Đà, đoạn phía nam sông Liễu, mời vợ chồng đến nhận diện.
Bước vào nhà x/á/c, đầu óc Lâm Vân Hà trống rỗng.
Đôi mắt bà dán ch/ặt vào gót giày cảnh sát.
Họ đi, bà đi theo.
Lưu Kiến Trung bước phía sau.
Tiếng bước chân vang vọng hành lang, như muốn bị cái lạnh này đóng băng vĩnh viễn.
Bình luận
Bình luận Facebook