“Nuôi chú thỏ nhỏ cho ăn thịt…”
“Đồ giấu trong góc sofa lấy chưa? Có chỗ lên không?”
“Giang Trì, đừng s/ay rư/ợu điều mất dạy…”
“Ồ, vậy lúc thì chứ?”
“Không được!”
……
Tôi lẻn ngờ bị vần vò suốt đêm, cuối cùng kiệt sức vẫn thoát nổi.
Không nhớ mình từ lúc nào, nóng bừng, đêm mơ những giấc mơ thể tả……
17
May sáng tỉnh dậy lén xuống giường.
Vừa đ/á/nh rửa chiên quả trứng lên thì phòng vọng gọi khàn:
“Lâm Thỏ!”
Giang bước ra, trên mỗi chiếc quần l/ót.
Mặt đỏ bừng, quay lưng nhắc nhở:
“Sao… quần áo vậy?”
Giọng lười biếng đáp: “Bẩn thỉu này nổi? Trợ lý sẽ mang tới sau.”
Nói chui vào nhà nước xối ào ào.
Lát bước ra, quấn mỗi chiếc khăn tắm……
Nhiệt độ trên tăng thêm một độ.
Anh ta thản nhiên ngồi xuống, nhếch hỏi:
“Nào, chuyện tối qua tính sao?”
Tôi ngớ người: “Tính sao?”
“Đã chung nên chứ?” chăm chăm tôi.
“Em… Ai chung anh…”
“Em đấy… Tối qua ôm nhau ngủ, chính cởi đấy…”
“Em cởi cho gì hết!”
“Em à? dẫn đáng để gì sao?”
“Em…”
Tôi phát lên được, ta……
“Tay cũng nắm cũng cũng chung đây Lâm Thỏ?”
Anh nghiêng đầu tôi, mắt mang chút ấm ức.
“Anh truyền thống, đã mất tính đền bù nào?”
Tôi……
Tôi cảm giác mình bị lừa gạt.
Luận về độ trơ trẽn, đâu phải đối thủ, tức đến lời.
“Giang Trì, anh… thể này?”
Thấy gi/ận dỗi, đứng dậy ôm từ phía sau.
Mùi sữa tắm hòa quyện hơi thở ùa vào mũi, khiến khẽ run lên.
“Lâm Thỏ, vẫn xúc động thế?”
Tôi đỏ trừng mắt: “Anh…”
“Đến nhau thể thêm nữa rồi…”
Anh cúi tôi, vẻ nghiêm túc thường.
“Giang Trì, em…”
“Năm trở về đã tìm thấy nữa. kể lại, họ lúc đưa ngoài đầy m/áu, bảo chính gi*t…”
Đôi mắt phủ lớp m/ù, lại: “Xin lỗi, đã bảo vệ em…”
“Không phải lỗi đâu Trì…”
Số mệnh đã đoạt, cách trốn tránh.
“Bố b/án cho khác, hắn cưỡng ép… Mẹ đã gi*t hắn, gi*t luôn bố em…”
“Từng ca khúc hàng lắng hát dần bước khỏi bóng tối, cảm ơn Trì…”
Mắt đỏ hoe, đặc:
“Nhưng buổi diễn cũng tới.”
“Em dám…”
“Tại sao?”
“Sợ kìm lòng, nảy sinh những ảo nên có…”
Anh xoa đầu tôi: ngốc.”
“Lâm Thỏ, đừng sợ.”
Anh áp lên má tôi, mắt lấp lánh niềm vui.
“Từ nay về cứ mạnh dạn bước sống một ngày sẽ che chở cho một ngày.”
Tôi vốn nhát gan khao tình yêu dám yêu.
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên chẳng sợ hãi muốn ôm ch/ặt lấy mình.
18
Trợ lý đến chóng, kéo theo đồ.
Quần áo, dùng cá nhân đầy đủ.
Giang lệnh: cậu về để xe đây.”
“Anh mang nhiều gì?” ngơ ngác.
“Ở đây gì anh.” đáp điều nhiên.
“Anh… đây sao…”
Cần gì phải thế…
“Không thì ngược.
Tôi đành chịu thua trước sự láu cá anh.
Ăn sáng nhất quyết đưa đi làm.
Chỗ cách xa hồ lái xe.
Anh càu nhàu: “Mỗi ngày tốn gian chuyển này.”
“Cũng đâu phí, trên tàu điện thêm Anh.”
Anh nhíu mày: nên về anh, ôm thêm chút.”
Đến cổng công ty, xe chào tạm biệt.
Anh đột ngột kéo tôi, lên trán.
Tôi hoảng hốt quanh, giữa thanh thiên bạch nhật công chúng.
“Có thấy…”
Anh bĩu đáng sao?”
“Không phải…”
Đúng lúc nghiệp đi ngang chào hỏi:
“Bạn đấy à?”
Tôi đẩy lên xe, ấp úng giải thích:
“Bạn… thôi…”
“Bạn chưa ‘chuyển chính thức’ à? Nhìn thần tượng quá, giống ca sĩ Trời ấy nhỉ.”
Cả buổi sáng nghiệp xì xào tán. Đến ăn bất ngờ suất cơm hạng sang.
Lại trêu: “Yêu Yêu, cho à? Đồ ăn khách sạn năm sao, quá nhỉ.”
Đỏ lén gọi cho Trì.
“Cơm à?”
“Cơm gì?”
“Không vậy.”
“Đợi đã!” hét lên.
“Người Con hay gái, phải thằng nhóc gọi chị trước không?”
Anh gằn chất vấn.
“Không phải, thôi…” bất lực.
“Sao thế?”
“Nhìn g/ầy nhom, bổ chút.”
Anh khịt thêm câu: “Tình cảm đấy.”
Anh nhấn mạnh từ “bạn học”.
“Anh gi/ận à?”
“Em sợ ảnh hưởng đến lỡ ta thì sao…”
Tôi dỗ giải thích.
“Nhận thì nhận, yêu đương đâu pháp.”
Giọng vẫn hờn dỗi.
“Người gọi chị em, đến học!”
“Ôi trời, xưng hô mà. lớn tuổi hơn, họ gọi chị đâu?”
Bình luận
Bình luận Facebook