「Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi.」
「Bệ/nh nhân hiện vẫn còn chút ý thức, có gì muốn nói thì tranh thủ đi nhé.」
Phó Thanh đờ đẫn đứng đó, vẫn chỉ để lưng về phía tôi. Dáng người thẳng tắp ngày nào giờ bỗng oằn xuống như cây g/ãy.
Một đoàn nhân viên y tế đẩy một người ra khỏi phòng cấp c/ứu. Đó là một phụ nữ trung niên g/ầy guộc. Phó Thanh lập tức lao vào phòng bệ/nh theo họ.
Khi họ đi ngang qua, tôi cắn môi quan sát kỹ người phụ nữ trên xe đẩy. Tôi đã từng thấy khuôn mặt này. Năm xưa ở trường đồn đại Phó Thanh bị một đại gia già hơn chục tuổi bao nuôi, tình cờ tôi xem được tấm hình bị rò rỉ. Dù giờ đây gương mặt ấy đã tái nhợt vì bệ/nh tật, tôi vẫn nhận ra ngay - chính là bà ta.
5
Khó diễn tả cảm giác lúc ấy. Như phát hiện ra sự thật, nhưng sự thật này khiến tôi khó lòng chấp nhận. Phải chăng mọi hy sinh của Phó Thanh, kể cả việc làm cave để ki/ếm tiền, đều là vì người phụ nữ trung niên không cùng huyết thống này? Số tiền một ngày một triệu tôi đưa anh, cũng là để chữa bệ/nh cho bà ấy sao? Nghẹn đắng trong lòng, tôi tựa vào cửa phòng bệ/nh.
Phó Thanh quỳ sát giường, hai tay siết ch/ặt bàn tay người phụ nữ. Dáng lưng thẳng ngày nào giờ khom xuống r/un r/ẩy. Tôi không thấy được nét mặt anh, chỉ thấy bà ta đang thì thào điều gì. Đột nhiên, bà quay sang nhìn tôi mỉm cười. Phó Thanh ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu.
Sau cái ôm cuối cùng, người phụ nữ dần tắt thở. Phó Thanh đứng lên chỉnh trang lại quần áo cho bà, bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Suốt quá trình ấy, anh chẳng nói với tôi lấy một lời.
Tôi sợ. Khi người anh quan tâm nhất đã ra đi, liệu anh có còn ở lại? Đêm đó nằm cạnh nhau, tôi lắp bắp hỏi: "Hai người... thật sự là tình nhân sao?"
Phó Thanh bật dậy, ánh mắt lạnh cóng: "Nam Sơ, đừng bao giờ nói vậy nữa." Rồi anh dịu giọng ôm tôi vào lòng: "Em phải tin anh."
Đám tang của Hứa Yên diễn ra đơn sơ. Trên bia m/ộ khắc ba chữ giản dị. Khi mọi thứ kết thúc, Phó Thanh nắm ch/ặt tay tôi trên phố đông: "Em còn tiền không?"
Tôi gật đầu: "Có. Nhưng... giờ có rẻ hơn không?"
Anh bật cười, tiếng cười nhẹ như mây: "Được. Một ngày một đồng, chịu nổi không?"
"Vậy em đăng ký VIP trọn đời được không?"
Nghe đến ba chữ "trọn đời", đôi mắt Phó Thanh chợt thoáng nét u buồn khó hiểu.
Bình luận
Bình luận Facebook