Nhưng vì anh ấy đã từ chối, tôi đương nhiên sẽ không ép buộc. Thực ra, được anh ôm vào lòng như thế này, được nép mình hôn nhẹ lên môi anh, đã là điều tôi không dám mơ tới trước đây. Tôi co tròn trong vòng tay anh, khẽ vòng tay ôm lấy eo anh. 'Chúc ngủ ngon, Phó Thanh.' Tôi nhẹ nhàng gọi tên anh, lòng ngập tràn hạnh phúc. Căn nhà sáng sủa sạch sẽ, hương cơm chiều còn phảng phất, được Phó Thanh ôm ấp, bên tai là nhịp thở đều đều của anh - xin hãy cho tôi sống thêm trăm năm như thế này. Tôi tưởng anh sẽ không đáp lại, nhưng vài giây sau, giọng anh vang lên: 'Ngủ ngon, Nam Xuân.' Tên tôi từ miệng anh thốt ra sao mà ngọt ngào đến thế. Họ Nam của tôi vốn hiếm gặp. Nhớ lần đầu gặp Phó Thanh năm lớp 10, anh hỏi tên tôi rồi mỉm cười: 'Tên hay lắm.' Có lẽ nụ cười thuở sơ ngộ ấy đã khiến tôi đắm đuối từ đó. Đang mơ màng, giọng anh trầm xuống: 'Đang nghĩ gì thế?' Ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền ẩn chứa bao tâm tư khó lường, tôi cười: 'Em đang nghĩ... người ta nói không sai. Tuổi trẻ gặp phải người quá xuất chúng, cả đời sau khó lòng yên ổn.' Phó Thanh im lặng, chỉ khẽ siết ch/ặt vòng tay. ... Thế là chúng tôi bắt đầu sống chung một cách m/ập mờ. Bố mẹ tôi ở cùng thành phố nhưng bận rộn, chẳng bao giờ ghé thăm. Tôi không giới thiệu anh với bạn bè - một là vì danh phận không rõ ràng, hai là... tôi có chút tư tâm. Phó Thanh với tôi quá hoàn hảo, tôi muốn giấu anh đi, không cho ai thấy. Thế là tôi bí mật 'bao' anh với giá một ngày một triệu. Gọi là bao nuôi nhưng chúng tôi chẳng khác gì tình nhân. Ngoại trừ việc... anh không động vào tôi. Anh ôm tôi ngủ, hôn tôi say đắm, nhưng không vượt giới hạn. Dù có lần tôi giả vờ trượt chân khi tắm, anh đỏ mặt xông vào bế tôi lên giường nhưng vẫn mặc nguyên đồ ngủ rời phòng. Từ đó tôi thôi không nghịch ngợm nữa. Có lẽ... anh không yêu tôi. Người như Phó Thanh ắt hẳn kén chọn, bắt anh ân ái với kẻ không tình yêu hẳn là ép uổng. Mà tôi yêu anh quá, đâu nỡ làm khó. Được giữ anh bên mình, tôi đã mãn nguyện. Dù vậy... tôi sắp không đủ tiền trả. Một ngày một triệu, số tiền tích cóp chỉ đủ xài mươi ngày. Như định mệnh sắp đặt, đúng đêm thứ mười, Phó Thanh nhận cuộc gọi lúc 2h10 sáng. Chuông điện thoại vang lên, con người điềm tĩnh ấy bật dậy như lò xo. Tôi chỉ nghe vội câu cuối: 'Tình hình x/ấu lắm, đến ngay!' Cúp máy, anh mặc vội quần áo không nói lời nào. Lần đầu tiên tôi thấy anh căng thẳng thế. 'Phó Thanh, có chuyện gì...?' Tôi hỏi khẽ. Anh không đáp, tôi vội khoác áo đuổi theo. Trước cửa, anh quay lại nhìn tôi - một chân xỏ dép, chân kia trần trên nền gạch. 'Anh có việc gấp, em ngủ đi.' Tôi nài nỉ: 'Cho em đi cùng được không? Em hứa không quấy.' Anh xoa tóc tôi, giọng khàn: 'Đi giày vào, đêm lạnh.' Vội xỏ giày, tôi theo anh lên taxi. Nhìn gương mặt căng thẳng của anh, tôi nhớ lại ánh mắt dịu dàng thuở nào ở quán karaoke. Xe phóng vút qua phố vắng, dừng trước bệ/nh viện ung bướu. Tôi đoán ra phần nào, nhưng không hiểu vì ai mà anh phải đi làm tiếp viên nam ki/ếm tiền th/uốc thang. Phó Thanh lao vào phòng cấp c/ứu. Tôi theo sát, thở không ra hơi. Trước cửa phòng mổ, anh siết ch/ặt tay. Ánh mắt đầy hi vọng hướng về tấm biển sáng. Tôi đứng sau lưng, băn khoăn về quá khứ đã tôi luyện nên con người này. Suốt thời gian chờ, chúng tôi im lặng. Tôi muốn hỏi nhưng không dám. Đèn phòng mổ tắt. Bác sĩ bước ra. Phó Thanh lao tới, nhưng nhận tin dữ...
Bình luận
Bình luận Facebook