Có lẽ vì tôi nói quá nghiêm túc, biểu cảm của Châu Miêu cũng dần trở nên nghiêm nghị. "Mình hiểu rồi Giai Giai, về nhà mình sẽ tích trữ hàng hóa ngay, rồi không ra ngoài nếu không phải đi làm, đúng lúc được nghỉ Tết rồi, cứ để đấy." "Ừ, nghỉ ngơi đúng lúc đi, thôi không nói nữa, cậu về tích trữ hàng đi, ngày mai mình cũng về quê rồi, năm sau gặp lại nhé." Tôi bật cười vì Châu Miêu, thật sự hy vọng sau này còn có thể gặp lại nhau.
Gửi xong mấy bưu kiện cho họ hàng, trời cũng dần tối. Trở về phòng trọ, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết, đăng bài, không ngoại lệ nào không nói về ngày tận thế. Đương nhiên chẳng ai tin tôi cả. Sau đó tôi đổi thành tích trữ hàng vì dị/ch bệ/nh, không ngoài dự đoán bài đăng bị khóa, lý do là ngôn luận không phù hợp, gây hoang mang.
Sau đó, bản tin đưa tin đêm Giao thừa sẽ đón trận mưa sao băng chưa từng có, khuyến cáo cư dân ở nhà phòng ngừa, chú ý an toàn. Bản tin sẽ phát sóng trực tiếp mưa sao băng, hy vọng cư dân không tụ tập, an toàn là trên hết. Có vẻ đất nước đã cảm nhận được và phòng ngừa, nhưng sợ nhất là mấy kẻ liều mạng, càng cấm ra ngoài lại càng ra. Thế là tôi lại đăng vài bài về mưa sao băng mang virus, không ngoại lệ nào không chế nhạo tôi đang đùa giỡn. Thôi, kệ đi.
Còn 6 ngày nữa đến ngày tận thế.
Hôm nay bưu kiện cuối cùng của tôi đến. Mang theo nước m/ua cùng tất cả bưu phẩm, tôi rời thành phố L, trở về nhà an toàn. Tất cả mũi tên đều cần được hàn gia cố và mài sắc, thế là máy hàn của bố tôi lại bắt đầu hoạt động.
Thu dọn xong tất cả vật tư, tầng một chỉ còn lại lối đi. Chỗ khác đều chất đầy vật tư, tầng ba và phòng chứa đồ cũng chật cứng. Mẹ từ sớm đã nhắn trong nhóm gia đình về dị/ch bệ/nh bùng phát lại, khuyên tích trữ vật tư, và nói sẽ đến ăn Tết với tôi vì không yên tâm. Thêm nữa, đồ tôi gửi cho họ đều ghi địa chỉ phòng trọ của tôi, nên họ cũng dặn chúng tôi tích trữ hàng tốt, ăn Tết vui vẻ.
Còn 5 ngày nữa đến ngày tận thế.
Hôm nay chiếc xe địa hình tôi đặt trước đã đến. Chiếc xe này được cải tiến để thích ứng hơn với ngày tận thế, tôi thuê người gia cố lại. Đương nhiên xe m/ua trả góp, tài sản thế chấp là nhà của bố mẹ tôi. Tôi đã đặt cọc 30% là 150.000 tệ, lại thuê người cải tiến tốn thêm 50.000 tệ. Vừa vặn máy bay không người lái tôi m/ua cũng đến, thế là mang luôn một thể.
Nhân lúc trời tối trở về nhà an toàn, lần này về nửa đêm, không để ai phát hiện. Dỡ vật tư xuống, để xe ở góc sân, phủ màng bảo vệ, bên trên dùng cỏ khô cành cây ngụy trang, dù chụp từ trên cao cũng không nhận ra là xe.
Còn 4 ngày nữa đến ngày tận thế.
Sáng nay chúng tôi khóa cửa nhà an toàn, lái xe xuống chân núi ăn cơm. Lúc xây nhà an toàn, chúng tôi luôn ăn ở quán cơm dưới chân núi. Hôm nay ăn xong, bố tôi chào tạm biệt mọi người dưới núi, còn chia hai bao th/uốc, nhờ lúc rảnh trông hộ đống đ/á vật liệu, đừng để người ta chở hết đi. Thực ra trên núi không thiếu đ/á, chỉ là tạo vẻ như không có người ở nhà thôi.
Chào tạm biệt xong, cả nhà chúng tôi đến nhà ở thị trấn nhỏ. Đầu tiên ra ngoài ăn một bữa hải sản thật đã, dù sao ngày tận thế rồi cũng không ăn được nữa. Rồi cùng mẹ đi làm đẹp, thấy mỹ phẩm mới lại m/ua thêm vài bộ, dù sao tiền đến ngày tận thế cũng thành giấy lộn, phải tiêu hết sạch. Tiêu đồng tiền cuối cùng xong, chúng tôi trở về nhà, lên xe chuẩn bị lên đường.
Nhân lúc đêm tối, chúng tôi lái xe trở về núi lớn, rồi tìm chỗ khuất ở núi trước đỗ xe. Nửa đêm đi bộ về nhà an toàn. Khi cánh cửa lớn đóng lại, tôi biết, nếu không có gì bất ngờ, trước khi ngày tận thế kết thúc, tôi sẽ không ra ngoài nữa.
Còn 3 ngày nữa đến ngày tận thế.
Hôm nay ăn sáng xong, tôi bắt đầu xem hệ thống giám sát. Xung quanh nhà an toàn không có người, con đường duy nhất lên núi không có người, lối vào núi cũng không có người. Có vẻ mọi người đang chuẩn bị đón Tết, không ai lên núi. Kiểm tra xong hệ thống giám sát, tôi kiểm tra vật tư. Trong hang động có 10 thùng dầu diesel, một thùng xăng, đều kín rất chắc, không hề có mùi. Tất cả hệ thống điện đã tích đầy, hiện tại dùng điện vẫn kéo từ dưới núi lên. Trước đó tôi nạp một lèo 2.000 tệ tiền điện, trước khi c/ắt điện tập trung không phải lo nữa.
Bể chứa nước đầy ắp, bên ngoài có lớp cách nhiệt dày, bên trong còn có thiết bị sưởi, không sợ đóng băng. Phải biết mùa đông phương Bắc rất lạnh, dù mấy năm nay là mùa đông ấm, nhưng phòng ngừa vẫn phải làm tốt. Trong bể cá, mẹ tôi nuôi hơn 30 con cá, lắp hệ thống tuần hoàn nước nên cá không ch*t, chúng tôi còn trông chúng đẻ cá con nữa.
Kiểm tra xong mọi thứ, tôi lại kết nối mạng xem tin tức mới nhất. Thẻ sim đăng bài trước tôi đã vứt từ lâu, giờ dùng toàn sim mới. Trên mạng vẫn bình yên, tràn ngập niềm vui năm mới. Xem tin xong, tôi tập thể dục một lúc trên máy chạy bộ, lấy Đường đ/ao ra tập vung vài lần, kỹ năng c/ứu mạng đấy.
Còn 2 ngày nữa đến ngày tận thế.
Hôm nay có vài người lên núi dạo chơi, nhưng chưa đến lưng chừng núi đã quay về, chủ yếu là trên đường nhiều đ/á cuội, lái xe thì nguy hiểm, đi bộ thì mệt. Hơn nữa nhà m/a xây dở nửa chừng nhìn cũng rờn rợn. Những người trẻ leo núi thường là về quê ăn Tết, nghe ông bà bố mẹ ở nhà nói, cũng chẳng hứng thú lên núi nữa.
Còn 1 ngày nữa đến ngày tận thế.
Hôm nay là đêm Giao thừa, cũng là ngày sum họp của mọi nhà. Mẹ làm bữa trưa thịnh soạn, gà vịt cá thịt, hoa quả, bánh kẹo bày đầy bàn. Nhưng tâm trạng mọi người không cao, vì chúng tôi biết đây là sự yên bình cuối cùng.
"Mẹ đi xem máy lọc không khí còn chạy không" - mẹ phá vỡ sự tĩnh lặng đầu tiên. Máy lọc lắp ở lỗ thông gió bếp, đảm bảo mùi nấu nướng không bay ra ngoài. Tôi còn m/ua nhiều bình xịt khử mùi, ngoài cửa rắc hạt bạc hà, đợi xuân sang ấm áp mọc lên sẽ là hàng rào mùi tự nhiên.
Bình luận
Bình luận Facebook