Ngô Đình Đình gần như ngay tức nhận ra tôi. Đầu tiên là ngờ vực, đó x/á/c nhận, cùng là kinh ngạc và phẫn nộ: "Hứa Đường?! Sao đây?", "Cô đến đây làm gì, tới? Sao còn dám xuất tôi, biết x/ấu hổ sao?"
Ngô Đình Đình thét, khi kịp phản ứng, đã xông tới với ánh mắt gi/ận dữ muốn x/é x/á/c tôi. Khi cách hẹp, Trì giơ tay chặn lại.
Ánh mắt đen sâu, trầm đặc: "Tôi đưa ấy đến".
"Anh đi/ên rồi sao?! Loại đàn bà vô liêm sỉ này, sao còn tiếp xúc? hại đủ sao? đi ngay!"
Ngô Đình Đình trợn mắt khó tin, điệu thất thần. là người điềm tĩnh, nhưng mỗi người lòng tự trọng. Giữa vô số ánh nhìn tò mò, với thái sự.
Không nhìn Đình Đình, hướng về Trì bình thản nói: ra Trì hợp tác. xứng đây nữa. Chỗ này ồn ào quá, toàn tiếng chó sủa. Giao dịch hủy bỏ, đã làm phiền".
Tôi gật chào rồi quay lưng. Đình Đình định xông tới nhưng bị Trì lại. Giọng vang lên: "Hứa Đường, muốn nghe giải thích sao?"
Tôi dừng bước, nhíu gì?"
"Ngồi xuống đi. oán dứt, được phép rời đi".
Cái tên Hứa Đường được Thần nhắc tới đã khiến mọi sắc biến đổi. lời cáo của Đình Đình, biết được quá khứ mình hay biết: Sau khi chia Trì đi/ên ki/ếm rồi t/ai n/ạn tử nhất sinh trên cầu Bình. Anh suy sụp, mắc bệ/nh tâm lý, từng định t/ự s*t. Đình Đình gọi là hung thủ gi*t người, xứng anh.
Đối diện ánh mắt tĩnh lặng của Trì Dã, nước mắt rơi được. nói đúng - nên xuất hiện, nên c/ầu x/in cơ hội Giai Sáng. Giữa muôn vàn ánh nhìn kh/inh bỉ, ngửa nuốt nước mắt, cố nghẹn ngào: "Xin lỗi..."
Bình luận
Bình luận Facebook