“Ừ, không tệ, lần trước là Đỗ Khang, lần này là Đông Dương, điện hạ biết rút kinh nghiệm.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng bấy, bồng bềnh, khiến ta nhớ lại nỗi đ/au khổ lần s/ay rư/ợu trước.
Là ngày An Trình từ chối hôn sự thiên tử ban cho, thể diện công chúa tan nát.
Ta uống rất nhiều rư/ợu, Đỗ Khang rất gắt, say mềm cả người, sau đó trong phủ tập ki/ếm, c/ắt đ/ứt cánh tay.
Ta thề không cố ý, chỉ vì say quá mà thôi.
Nhưng phủ công chúa hỗn lo/ạn tứ tung, Trần nội quan vỗ đùi kêu trời: “Mau mời thái y! Mau lên! Công chúa muốn t/ự v*n, mau người đến c/ứu…”
Việc ầm ĩ khắp nơi, dẫu ta giải thích thế nào rằng say quá, vô tâm, hoàng huynh vẫn m/ắng ta thậm tệ.
Hắn nói: “Công chúa hoàng thất, sao có thể hoang đường thế, vì một An Trình mà mạng sống cũng chẳng cần? Muội muội của trẫm thật là có chí!”
Ta không nói, lặng lẽ chịu m/ắng, m/ắng xong, hắn lại thở dài, bất lực: “Hòa Tĩnh a, hoàng huynh biết muội oan ức, nếu người khác cự hôn, trẫm có trăm phương ngàn kế trị hắn, ch/ém đầu cũng chẳng quá, nhưng muội biết đấy, An Trình không được.”
Lý do An Trình cự hôn đường đường chính chính, nhà nho khen hắn giữ chữ tín, hoàng gia cũng phải tôn trọng lễ pháp, há trách cứ hắn được.
Quan trọng hơn, hoàng huynh nói: “Hòa Tĩnh, muội còn nhớ Hoài Thuần công chúa chứ?”
Trong ký ức, vị cô cô ấy mắt cười, cầm bạt lãng cổ dỗ chúng ta chơi, h/ồn nhiên chơi trốn tìm cùng, còn đ/á cầu, động tác nhanh nhẹn.
Nàng là thân muội của phụ hoàng, bị đưa đi hòa thân khi mới mười bốn.
Không hợp thủy thổ, ch*t nơi đất khách man di, hưởng dương mười lăm tuổi.
Ta biết hoàng huynh muốn nói gì rồi.
Vận mệnh một công chúa hoàng thất, phải xem nàng sinh ra thời đại nào.
Thời hoàng tổ phụ tại vị, ngoại tộc xâm lược, chiến tranh kéo dài, đôi bên thương vo/ng thảm trọng.
Bất đắc dĩ, phải đưa Hoài Thuần công chúa đi hòa thân.
Ta may mắn hơn nàng, nàng ch*t mới mười lăm, còn ta hai mươi, vẫn là trưởng công chúa tôn quý vô song.
Bởi An Trình liều chống cự, không chịu khuất phục, kích thiên kích đ/âm xuyên vai hắn, m/áu theo giáp chảy xuống, thấm ướt cả.
Trận ấy, hắn suýt mất mạng, rốt cuộc ch/ém ch*t thủ lĩnh tộc man di Xích Lạt nơi hoang mạc Tây Bắc.
Từ đó, sáu bộ du mục tan rã, đ/á/nh nhau vài trận lớn nhỏ, cuối cùng bị đuổi đi.
Công chúa triều ta, không còn phải đưa đi hòa thân.
Vết s/ẹo từ mày đến tai hắn, chính là lúc ấy để lại.
Hoàng huynh nói: “Thôi Hòa Tĩnh, tha cho An Trình đi.”
Tha cho hắn đi, hắn cũng từng vì muội liều mạng, ch/ém ra con đường m/áu.
Tha cho hắn đi, không có An Trình, làm gì có Hòa Tĩnh trưởng công chúa tôn quý hôm nay.
Tha cho hắn đi, hắn chỉ tuân mệnh cha mẹ cưới người con gái có hôn ước.
…………
Ta biết a, chính vì ta biết những điều này, nên mới khó buông bỏ đến thế.
Ta nhớ dáng hắn thấm đẫm m/áu, tay nắm ngọn thương hồng anh, quỳ sụp xuống đất.
Hắn không chịu cưới ta, nhưng không ai có tư cách nửa lời không tốt về hắn.
Dẫu ta cũng từng phẫn nộ, oán h/ận, nhưng những thứ ấy dưới vài lời của Bùi Nguyệt, tan biến hết.
Ta nói: “Ta h/ận An Trình, hắn phụ ta.”
Bùi Nguyệt nói: “An tướng quân tâm ý rõ ràng, điện hạ giả ngốc thôi, chẳng tính là phụ bạc.”
Ta suýt bóp nát chén rư/ợu, tuyệt vọng đi/ên cuồ/ng: “Sao không tính phụ bạc! Người đã để trong lòng rồi, sao có thể nói không cần liền không cần, dẫu có ngàn lý do, cũng không thể thay lòng!”
“Vì sao không thể thay lòng?”
Bùi Nguyệt lặng nhìn ta: “Chuyện tình ái, với điện hạ là đến ch*t mới thôi, với An tướng quân không phải, điện hạ dẫu cao cao tại thượng, há ép được lòng người?”
“Lòng người xưa đổi thay, vướng víu mãi chỉ sợ khiến người chán gh/ét, buông tay không tốt sao, trả lại tự tại cho An tướng quân.”
Lời hắn nói ra, thương tổn đến thế, ta đỏ mắt, đứng dậy rút ki/ếm, kề lên cổ hắn.
“Bùi Nguyệt, ngươi láo xược!”
Hắn lại không sợ, uống cạn chén rư/ợu, cười một tiếng: “Nếu điện hạ vui, vậy thì gi*t hạ thần đi.”
Ta ném ki/ếm trong tay, mắt ướt nhạt, giọng lạnh lẽo.
“Ngươi đi đi, từ nay đừng đến phủ công chúa nữa.”
…………
An Trình dẫn tân hôn phu nhân về kinh.
Hoàng huynh lại chọn phò mã cho ta, không ngoại lệ, danh sách gửi đến phủ công chúa bị ta đ/ốt hết.
Sau khi An Trình về, ta thường vào cung, bởi ta biết, trong cung dễ gặp hắn nhất.
Nhưng ta chẳng thấy hắn nữa, dẫu hắn mỗi ngày vào cung yết kiến ra vào.
Hắn không muốn gặp ta.
Nhưng không sao, ta có thể gặp phu nhân của hắn.
Nghe nói vợ chồng họ tân hôn hòa thuận, tình cảm rất tốt, ta hơn ai hết muốn xem phu nhân tướng quân ra sao.
Hôm cung yến, ta thấy rồi.
Không quá xuất sắc, nhưng dung mạo ôn nhu, ngoan ngoãn dễ thương, như đóa tiểu bạch hoa.
Trông rất hiểu lễ nghĩa sách vở, không khuất không ngạo, quy củ chỉn chu.
Nhưng rốt cuộc chưa thấy thế sự, quận chúa cố ý lôi nàng ra đối từ, nàng hơi căng thẳng, suy nghĩ hồi lâu chẳng viết được.
Ta giúp nàng, bởi bài thơ ấy An Trình viết ở doanh trại Tây Bắc, ta từng cũng làm một bài đối từ phối hợp.
Ta và An Trình để lại được không nhiều thứ, trong lòng riêng, không muốn nàng động đến.
Nhưng ta không ngờ, An Trình bảo vệ nàng đến thế.
Ta vừa đối từ xong, sau lưng hắn đã sai người đem bài thơ ta viết trước trả về phủ công chúa.
Hắn đang phân rõ ranh giới với ta, rõ ràng minh bạch.
Hắn biết đấy, ta vẫn chưa buông xuống.
Đêm ấy ta lại uống rư/ợu, lòng ta quá đ/au, đ/au không ngủ được, chỉ có s/ay rư/ợu mới dịu đi.
Nửa say nửa tỉnh, mơ màng hồ đồ, lại là Bùi Nguyệt tới, bồng ta về phòng.
Ta nức nở co mình trong ng/ực hắn, tóc rũ rượi, thê thảm vô cùng.
Bùi Nguyệt a, đã bảo đừng đến phủ công chúa nữa rồi, sao ngươi lại tới?
Ngươi nói ta nghe, làm sao mới buông bỏ An Trình, ngày tháng này đến khi nào mới hết.
Bùi Nguyệt đặt ta lên giường, vuốt ve mái tóc rối bời, ánh mắt xoay chuyển tình cảm, mờ tối khó lường.
Lần đầu ta nắm tay hắn, ta nói: “Bùi Nguyệt, đừng đi, ta sợ lắm.”
Hắn cười, giọng ôn nhu: “Được, điện hạ ngủ đi, ngoan.”
Bình luận
Bình luận Facebook