Tôi vốn đến nông thôn để ước.
Nhưng bị vị thô ráp phòng tồi tàn.
Giọng ông khàn khàn: "Em cái gì?"
Mặt bừng: "Hủy hôn."
Anh ta dỗ khẽ khàng: "Em muốn hủy?"
"Không, không phải."
"Hay thử trải nghiệm trước, quyết định không."
1
Tôi gõ cửa, đáp tiếng thở dốc nặng nề ông. kinh bịt vội vẽ ra cảnh tượng đầu.
Nếu vị mờ ám, do để hôn.
Cánh cửa kẽo kẹt ra.
Ập vào mắt vòng eo săn chắc ông. ngước lên từ, ta rất cao, làn nâu góc cạnh, đôi mắt híp dài, hôi lấm tấm trên cao. Chiếc ba lỗ ôm lấy thân cơ bắp cuộn.
Nhìn mày, cứng.
"Có việc gì?"
Giọng pha chút thở gấp.
Tôi siết vali.
"Tôi Khương Mặc - thê ấy đây không?"
"Hôn thê?"
Giọng vấn.
Tôi móc ra tấm ảnh mặc quần x/ẻ đũng hơn đưa cho anh.
"Tôi không lừa đâu, xem kỹ đi."
Đàn ông tiếp nhận tấm ảnh.
"Tôi Đằng."
Anh mặt dịu lại, giơ ra.
Tôi sửng Nghe bố kể hồi nhỏ ta chú m/ập ú. Tưởng rằng vị từng phát triển gia m/ập rồi.
Tôi ho giả lấy lệ bắt nhếch mép.
"Khương Mặc, chào mừng đến Dã thôn."
2
Lệ Đằng kéo vali vào nhà. theo sau, sân rộng chia phần.
Sân đầy linh kiện ô tô, sân sau khu sinh hoạt.
Tôi liếc mắt tìm ki/ếm thủ khiến thở dốc lúc nãy.
Lạ thật, như không nữ nào khác.
Rầm! sầm vào lưng đến ứa nước mắt.
Lệ Đằng xoay người, ngón lạnh lẽo nâng cằm lên, áp sát kiểm vết trên trán.
"Không hơi ửng thôi. chú ý."
Tôi lùi tránh anh. Nếu sân không nữ, vậy đôi hẳn không đứng đắn.
Dù sao... cũng không ổn.
Lệ Đằng liếc mình rút lại, không tức gi/ận.
"Bên trái phòng Chiều mới thay ga, tối nay ngủ đó."
Tôi xách vali vào phòng. Phòng Đằng sạch sẽ hơn tưởng tượng, tường sơn xám, giường đôi giữa, bàn việc tủ quần đối diện, còn ghế sofa nhỏ cửa.
Không ngờ quê mà vẫn chỉn chu.
Nhưng dù thế nào, không thể quên mục đến đây thuyết phục Đằng hôn.
3
Là gái nhất gia giàu nhất Thành, nay vừa công giải bị náo.
Ai ngờ một trước, bạn thân bố đón nội. nhân dịp Tết Nguyên Tiêu cùng họ hàng bắt thúc hôn.
Sau bữa bị cả nhà nhắc lần, bố lôi tầng hầm ra sổ cũ tấm ảnh.
Ông bé mặc quần x/ẻ đũng ảnh tôi.
Nói không kìm được nước mắt, nhắc trai người yêu đầu, đính ước tôi.
Tôi méo miệng: "Bố ơi, gặp, biết đâu ta vợ rồi."
"Con yên bố kỹ. Hiện ấy Dã trẻ tuổi tựu, tương lai xán lạn."
"Vân Dã ấy nghề gì?"
"Đến sẽ biết. Đưa ấy về, bố tư thêm 500 triệu đô cho công con."
"500 triệu đô?" xoa cằm dò hỏi, "Đưa ấy về bố cho 500 triệu?"
Bố cười đóng sổ lại.
"Về cho, thể hợp không l/ừa đ/ảo."
Thế quyết định phải đưa vị mặt về Thành. Sau cho vài trăm triệu, bắt ta mặt bố, cũng dễ dàng nhận tư.
Một trúng nghĩ vui.
Tôi sướng xoay vươn vai nghe sân vắng lặng, liền thay váy ngủ đi tìm phòng tắm.
Nhớ lời Đằng phòng phải đi vào trong. Đêm xuống sân tối om.
Đi được lát nghe tiếng nước chảy. Ngẩng lên người mờ ảo in trên màn che phòng tắm.
Trời ơi, phòng Đằng không cửa sổ? Chỉ che tấm vải thô?
Trong phòng tắm, ngửa cừơi cọ thân vạm vỡ in rõ trên màn.
Tôi không nhịn được ho bịt cửa phòng mở, bị lôi vào trong.
Giãy giụa bị Đằng đ/è vào tường. Bóng cao trùm, mùi ông nồng xộc vào mũi.
Tôi hoảng lo/ạn.
"Anh... buông ra."
Anh khẽ cười: "Buông? Vừa rình không phải sao?"
Mặt bừng đỏ.
"Không hề, không thú thân đen nhẻm này."
Lệ Đằng nheo mắt, áp sát tai tôi: thú, chắc chứ?"
Má rực, chống lên đẩy Người trơn tuột xà phòng, vô ý trượt trên cơ săn chắc.
Thầm ch/ửi thề, hít nhìn mắt anh.
"Em... chắc chứ! Ở Thành nhiêu trai đẹp chả thấy, thì gì."
"Ở Thành xem nhiều ông thế?"
Nhớ đến diễn viên nam công từng phỏng vấn, đầu: "Đương nhiên, nên không thể thú anh."
Lát sau, Đằng mỉm cười.
Anh vặn vòi hoa sen. Nước dội xuống khiến ướt sũng.
Vội lau nước trên mặt, đ/ấm quả vào anh: "Đồ tồi!"
Bình luận
Bình luận Facebook