Tôi muốn đ/á khúc xươ/ng đất đi.
Tạ An đ/á nó về phía chó bên cạnh.
『Chân từng bước trên thảm đỏ, có thể để nhặt xươ/ng được.』
Mẹ cầm đũa dừng trước miệng.
『Có người bề hào nhoáng nhưng thực chuyện gì làm được.』
Tôi An là ý.
Tôi rằng trong bữa cơm hôm đó, An đang dụng ấy.
Khi An tiễn xe
Và chạy theo chiếc xe một quãng
Tôi nói: 『Đủ rồi, chỉ mải chạy xe à?』
Tạ An: 『Tôi có thể nhảy chuẩn vào lái.』
『Anh...』
Từ khi nào biến trò vậy?
『Đọc tiểu thuyết mạng nhiều quá, cuối cùng ông chủ hỏng n/ão rồi.』
Đêm mùa đông, lất phất trên bầu trời phố.
Trong ức, hai mươi năm phố này từng có tuyết.
Tôi ngạc đưa tay hứng bông tuyết.
Tạ An ôm một bó lớn xuất ở ngã tư.
『Nghe nói tỏ tình trong mùa, lệ sẽ cao.』
『Trần Nhâm, có thể em làm bạn không?』
Tôi tại mình xúc động đến thế.
Phải chăng vì năm vẫn luôn nhớ anh?
Hay vì mơ thấy cảnh này quá nhiều lần?
Nước mắt lau nhiều.
Cuối cùng, gượng hỏi bằng giọng nghẹn ngào:
『Anh ai nói thế?』
『Tất là tiểu thuyết.』
Tạ An thấy khóc, mũi đỏ lên.
Giọng khàn đặc giục:
『Nghĩ xong Nhanh được không, thì...』
Ngay lập tức, trên trời hết sạch.
Tạ An cười khổ: 『Không thì tạo hết mất.』
『Tôi bảo là Nam mà!』
Tôi lấy bó tay An.
『Nhận rồi đấy.』
Tôi thò sau bó lớn:
『Anh nhớ câu trên danh thiếp để cho em không?
『Thực em có câu muốn tặng anh.
『Cảm anh, Đời này có được một người giúp em lúc hoạn nạn, tô cho cuộc đời em, thật là may mắn.』
Tạ An có lẽ muốn giữ phong cười tôi.
Nhưng thấy khóe miệng chỉ hơi nhếch kịp tạo nụ cười che mặt đi.
Lúc này hiểu.
Thì chờ nhiều năm như thế.
NGOẠI TRUYỆN
Thư viện sách của bạn trai cập nhật.
Từ đam truyện Nguyên soái tinh giờ chuyển sang móc thế.
Lúc lao mở loa truyện zombie vây thành, An đến mức mẩn.
Đi theo lao cả buổi chiều xem lau sàn.
Đến khi xong chương mãn nguyện về họp.
Cả ty ông chủ phát đi/ên.
Sau khi chuyện, trêu anh:
『Anh thích sinh tồn thế, một phát?』
Tạ An suy cả buổi chiều rồi quyết triển khai.
Anh đặc cách mời làm biên kịch.
Còn với cách nhà tư, bày tỏ kỳ quặc:
『Nhân vật chính là đồng nát, đến thì chuyên môn của hắn phát huy tác dụng.』
『Ý đấy, biến rác báu.』
『Ừ, rồi chút th/ù nhà kháng đi.』
『Anh nghiêm túc à?』
『Tốt tích hợp yếu tố khởi nghiệp đầy hứng, chơi chứng là hợp lý.』
Tạ An tiếp tục phô diễn trí khác người:
『Vả mặt gh/en là cần thiết, cho nam chính có - một cô trí tuệ nhân tạo!』
Tôi há mồm.
Nhưng địch anh.
Với nhiệt huyết từng có của nhà dành cho bộ phim thảm họa thế, phim kháng đầy hứng tình này...
Ng/uồn vốn dào từng thấy.
Phim nhanh, sóng nhanh, khán giả... ngơ ngác chê đâu.
Dĩ ai là tác phẩm của An.
Thư lần thứ 10086 chê bộ phim trước mặt An.
Tạ An nổi gi/ận.
Mọi người nhìn đầy hoặc.
『Sao ông chủ?』
Tạ An kìm nén cơn gi/ận, nói sao.
Bởi ra: Tuyệt đối được lộ phận! được!
Không thì xã hội đen mất.
[HẾT]
Bình luận
Bình luận Facebook