Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Lột Xác
- Chương 16
Vì vậy tôi phải kéo cô ấy xuống nước, chúng tôi phải là cộng đồng số phận chung. Cô ấy sẽ xem tôi như sự c/ứu rỗi.
"Em khiến anh hơi sợ đấy, Nhan Nhan."
Anh ta nói vậy, nhưng tay lại không an phận, luồn vào dưới váy.
Trong đêm tối như thế này, vạt váy đỏ mềm mại ngoan ngoãn bám vào cánh tay lại trông hơi dữ tợn. X/é tan sự tĩnh lặng của màn đêm, hiện lên khuôn mặt hung á/c.
Kỳ quái mà mê hoặc.
Tôi thấy ham muốn trong mắt Cố Lăng, không biết có mấy phần là dành cho cuộc mây mưa này.
Anh ta khen tôi: "Váy đỏ rất hợp với em, Nhan Nhan."
Tôi hài lòng với cách diễn đạt này, tôi sinh ra đã là vị thần lộng lẫy kiêu hãnh, cần gì phải đóng vai tín đồ yếu đuối đáng thương của anh. Người nên theo đuổi là anh chứ không phải em.
Tôi cũng hiểu rõ anh ta không sợ tôi, cũng không thể sợ tôi. Chúng tôi là đồng loại, quá trình theo đuổi đồng loại luôn tràn đầy hoan lạc. Sau bao ngày cô đ/ộc, đột nhiên có một người đứng bên cạnh, cảm giác phấn khích khiến từng sợi lông đều dựng đứng, điều anh muốn làm chỉ là giữ ch/ặt lấy cô ấy.
Điều này thật tốt.
Hà Ngữ Tình vẫn đang ngủ, có lẽ đêm qua đã tiêu hao quá nhiều thể lực nên cô ấy ngủ rất say. Hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, thỉnh thoảng trong mơ lại khẽ rên lên vài tiếng.
Cô ấy co người, ôm ch/ặt góc chăn, chau mày cuộn tròn như con tôm.
Biểu hiện của sự thiếu an toàn.
Tôi canh chừng cô ấy cho đến khi tiếng chuông giữa trưa vang lên, Hà Ngữ Tình rên khẽ rồi từ từ mở mắt.
Đầu tiên lóe lên ánh mắt cảnh giác, nhưng khi thấy tôi liền nhanh chóng buông bỏ phòng bị. Thậm chí vô thức tiến lại gần tôi.
Người hơi đổ về phía trước, cằm khẽ nhô ra, tay chống trước đùi tôi.
Ánh mắt trong veo như chú nai nhỏ vô lo giữa rừng.
Cô ấy sờ lên cổ mình, nơi có vết thương.
"Đêm qua... cảm ơn chị, nhưng em đã không chạy thoát."
"Vừa ra cửa đã lạc phương hướng rồi?"
Tôi cười, cũng nghiêng người về phía cô ấy: "Đây là ngoại ô, lại là biệt thự đơn lẻ, thêm trời mưa to nên rất khó trốn thoát. Nhưng không phải không có cơ hội, ví dụ như tôi."
Mặt đối mặt, Hà Ngữ Tình không ngờ tôi đột ngột lại gần, vội lùi lại lo lắng, mắt mở to, hơi thở gấp gáp, vô tình khiến hơi thở đan xen.
"Ngoan ngoãn nghe lời anh ấy, có lẽ sẽ được tự do đó."
Hà Ngữ Tình ngẩn người, ấp úng: "Thật sao?"
Cô ấy dường như đã quên mất chính tôi là người nh/ốt cô ấy. Tôi thuận theo nghi hoặc của cô, dịu giọng nói: "Đương nhiên, em phải học cách tự bảo vệ mình."
Hà Ngữ Tình lộ ra vẻ nửa hiểu nửa không, tôi tiếp tục hứa: "Chị cũng sẽ tìm cơ hội giúp em ra ngoài."
Lúc này, chú nai tội nghiệp mới vui mừng, nhưng không dám biểu lộ quá, chỉ dè dặt nói cảm ơn.
Tôi nắm tay cô ấy đặt lên bụng: "Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Cho em biết tin vui nhé, chị có th/ai rồi."
Hà Ngữ Tình kinh ngạc, bàn tay trên bụng tôi cựa quậy bất an, nhưng bị tôi ghì ch/ặt.
"Có cảm nhận được không?"
Hà Ngữ Tình ngây người, vài giây sau reo lên: "Hình như thật sự cảm nhận được."
Còn lướt tay lên xuống, càng thêm kinh ngạc.
Tôi mỉm cười hiền hòa, như thể trong bụng thật sự có một đứa trẻ.
Xem diễn xuất của tôi tuyệt vời thế nào, lúc này Hà Ngữ Tình tựa người ch*t đuối vớ được cọc, còn chút tốt đẹp tôi dành cho cô ấy chính là sợi rơm đó.
Vì thế, cô ấy hoàn toàn tin tưởng tôi.
(11)
"Đứa bé này..." Hà Ngữ Tình ấp úng, "Ông Cố đã nói gì chưa?"
Cô ấy nhìn tôi, từ nét mặt tôi và Cố Lăng mà suy đoán dung mạo tương lai của đứa trẻ, trong mắt lóe lên vẻ thán phục khiến gương mặt tái nhợt thêm phần rực rỡ: "Nhất định nó sẽ rất xinh đẹp."
Vậy sao? Tôi cúi mắt.
"Không sao, đây là con của Cố Lăng, anh ấy sẽ thích nó."
Nhưng sự thật là Cố lão gia căn bản chẳng thèm liếc nhìn tôi. Tôi tựa như nàng dâu nghèo khổ trong các bộ phim thảm cảnh, đóng vai chim sẻ vụt lên cành vàng trong gia tộc quyền quý, bị đối xử lạnh nhạt, ngay cả người giúp việc nhà họ Cố cũng không coi tôi ra gì.
Thẩm Diễm Xuân phụ trách nấu ăn, theo lời bà ta nói là người đã chứng kiến Cố Lăng lớn lên, xét theo thâm niên tôi phải gọi bà ta một tiếng Diễm di.
Vì Cố lão gia không ưa tôi, Thẩm Diễm Xuân cũng chẳng thèm nhìn mặt tôi.
Mấy ngày nay, Cố Lăng vừa rạng sáng đã đưa tôi đến biệt thự nhà họ Cố, tối đi làm về mới đón tôi. Xem ra là để lấy lòng Cố lão gia, mong cải thiện qu/an h/ệ.
Nhưng chuyện này không ổn.
Mẹ kế họ Trần, tôi gọi là Trần di.
Bà là người hoạt bát, dù đã gần 60 nhưng ngoại hình chẳng thấy già, sức khỏe cũng tốt, không như Cố lão gia đủ cả tam cao. Thêm biến chứng, thận cũng nửa sống nửa ch*t, nhưng tính khí lại nóng nảy, mỗi ngày phát cáu cả chục lần. Dù có thuận theo ý ông, ông vẫn bới lông tìm vết.
Trần di thích chơi, đăng ký tour du lịch 7 ngày sang Hàn Quốc. Để tôi ở cùng lão già cả ngày, sớm muộn gì cũng tăng huyết áp mà ch*t.
Phiền phức.
Tôi bực bội gọt khoai tây. Thẩm Diễm Xuân khoanh tay đi tới gi/ật phắt củ khoai. Giọng bà ta the thé lại còn chua ngoa, thấy tôi yếu ớt đúng kiểu dễ b/ắt n/ạt. Bà ta đẩy tôi một cái, biết tôi có th/ai nên không dùng sức, chỉ hơi nhấn vào vai khiến mông tôi đ/ập vào bồn rửa, ướt sũng.
Khó chịu, nhưng không định gây sự nên tôi im lặng.
Bà ta làm việc khá nhanh nhẹn, tay phải lướt vài nhát đã gọt xong củ khoai.
Tôi xem bà ta làm việc, định ra ngoài rót nước cho Cố lão gia, nào ngờ bà ta mở miệng buông lời khiến tôi gh/ê t/ởm.
"Đồ nhà quê mà gọt khoai cũng không xong. Nhà họ Cố đại gia đại hộ, ngày ngày bị lũ tham lam dòm ngó. Gà mái làm sao sánh được phượng hoàng, mang ra ngoài chỉ tổ mất mặt. Lại còn mang bầu trước cưới, mất cả nết na. Bảo là có th/ai, nhưng cái bụng đó có phải giống họ Cố không còn chưa biết!"
Bà ta không nhìn tôi, chỉ chăm chú vào thứ trong tay, nhưng nét mặt đầy kh/inh miệt.
Chương 12
Chương 1
Chương 11
Chương 20
Chương 8
Chương 23
Chương 13
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook