"Cái gì mà vì người phụ nữ đó chứ." Tiểu Tiết tiếp lời, "Trang Đình, cậu ngây thơ quá, tay chơi kiểu này bên ngoài nghịch lớn lắm, sao có thể chỉ yêu một mối tình, theo tớ hắn đích thị là trai đểu chính hiệu, chưa chán chê nên không muốn đính hôn thôi, đâu có nhiều lý do thế, trưởng phòng, chị Uyển, các vị thấy có phải vậy không?"

Hứa Thành nói, "Chưa rõ toàn cảnh, không nên bình luận."

Còn tôi thực sự không muốn tham gia cuộc trò chuyện này, chỉ lắc đầu.

14

Tan làm về nhà, đáng lẽ tôi nên dọn dẹp phòng trước.

Nhưng nhìn đống hộp giấy lớn nhỏ chưa mở do Triệu Nguyệt gửi đến chất ngổn ngang dưới đất, tôi lại lười biếng.

Thôi thì đồ dùng thiết yếu đã lấy ra hết rồi, số còn lại mở sau cũng không sao... phải không.

Nghĩ vậy, đành mắt không thấy là lòng không phiền.

Đi tắm trước đã.

Quấn khăn tắm bước ra, tôi mới phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ.

Số lạ, nhưng khu vực hiển thị tại Thâm Quyến.

Có lẽ là bưu điện.

Nghĩ thế, tôi gọi lại.

Không ngờ là khách sạn tôi từng ở trước đây.

Lễ tân nói có người gửi nhầm bưu phẩm của tôi tới khách sạn, giờ không liên lạc được với người gửi nên chỉ có thể hỏi địa chỉ hiện tại của tôi, họ sẽ thuê shipper giao đến để tôi tự xử lý.

Ai gửi đồ cho tôi mà lại gửi nhầm tới khách sạn chứ?

Lẽ nào Triệu Nguyệt nhầm lẫn?

Dù không rõ là thứ gì,

nhưng thật phiền nếu làm khó lễ tân, tôi đành đưa địa chỉ và số liên lạc hiện tại, dặn shipper gọi điện khi giao hàng.

Cúp máy xong, tôi mới hỏi Triệu Nguyệt xem có gửi đồ cho tôi ở khách sạn không.

Cô ấy phủ nhận dứt khoát.

Lòng đầy nghi hoặc.

Tôi đành nhắn hỏi Hứa Thành, x/á/c nhận xem có phải công ty nhầm địa chỉ gửi tài liệu đến không, vì khi mới đặt chân Thâm Quyến, công ty đã hỗ trợ đặt khách sạn.

Nhưng Hứa Thành bảo không rõ chuyện gì.

Tôi đành tiếp tục chờ.

Cuối cùng sau nửa tiếng, tiếng gõ cửa của shipper vang lên.

Không nghĩ nhiều, tôi mở cửa ngay.

Nhưng phát hiện, người đứng ngoài cửa lại là Chu Nhiên.

Anh mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, tay xách vali khổng lồ.

Tóc mái bị mũ đ/è xuống, che bớt đôi mắt, cả người đứng trong bóng tối hành lang, thoáng thấy khóe môi hơi đỏ.

Tôi chợt nhớ đến cú đ/ấm của Triệu Quyền vào mặt anh trong video.

Nhíu mày, "Sao lại là anh?"

"Anh m/ua chuộc khách sạn, ép họ tiết lộ địa chỉ của tôi à?"

Anh lắc đầu, "Không, họ không nói."

"Nên tôi gửi bưu kiện tới khách sạn, bảo shipper để đồ rồi bỏ chạy, xem họ xử lý thế nào. Sau đó họ quả nhiên gọi cho cô. Khi họ tìm shipper, tôi nghe lén được địa chỉ.

...

Trải nghiệm này quá éo le, khiến tôi nghe xong,

chẳng biết nên báo cảnh sát tố cáo anh quấy rối, hay khen anh giỏi.

Nhưng ngay khi tôi sắp xếp ngôn từ đuổi anh đi, anh bỗng nhắm mắt, rồi đổ sập vào người tôi.

Tôi gi/ật b/ắn người.

Theo phản xạ định đỡ anh, nhưng không đủ sức, chỉ làm chậm chút đà ngã.

Anh thẳng cẳng ngã vào nhà.

Mũ bị văng ra.

Dưới ánh đèn trong phòng, tôi mới nhận ra mặt anh đỏ khác thường, da cổ tay vừa chạm vào lúc nãy cũng nóng rực.

Người này đang sốt.

Anh nằm trên thảm nhưng vẫn cố gượng dậy.

Có lẽ do sốt cao, đôi mắt đỏ hoe ướt nhèm, giọng khàn khàn lẩm bẩm điều gì.

Tôi cúi gần mới nghe rõ, anh nói: "Xin lỗi, em đã làm hỏng hết rồi."

Ngay khi tôi đang bối rối không biết xử lý anh thế nào,

thì hành lang vọng lại tiếng bước chân vội vã.

Sau đó, Hứa Thành hớt hải xuất hiện trước cửa.

"Trình Uyển, cô không sao chứ, gọi điện không nghe máy, nhưng tôi nghe nói gần đây có trò lừa bưu phẩm chuyên nhắm vào phụ nữ sống một mình..."

Qua cánh cửa mở rộng,

Hứa Thành nhìn Chu Nhiên bất tỉnh nằm dưới đất, rồi nhìn tôi đang ngồi xổm bên cạnh.

Anh mới ngập ngừng đổi giọng, "Cái này... là sao vậy?"

15

Tôi vội giải thích, chỉ vì để điện thoại sạc trong phòng ngủ nên không nghe máy,

chứ không gặp lừa bưu phẩm.

"Làm phiền anh chạy tới uổng công rồi?"

Hứa Thành lắc đầu, "Không, tại tôi quá căng thẳng, nghĩ nhiều thôi."

Sau khi giúp tôi đỡ Chu Nhiên dưới đất lên sofa, Hứa Thành cáo từ.

"Nếu chỗ cô không có việc gì, vậy tôi về trước nhé."

Tôi theo ra, tiễn anh đến cửa.

Nhưng khi anh quay người bước đi một bước, lại ngoảnh lại hỏi, "Có thể mạo muội hỏi, người kia... là ai với cô vậy?"

Ý anh rõ ràng là Chu Nhiên.

Nhưng người yêu cũ đột nhiên tìm đến cửa, luôn có chút kỳ quặc.

Tôi chưa muốn chuyện tình cảm riêng tư thành chuyện phiếm văn phòng nên nói dối,

"Em họ nhà họ hàng, cãi nhau với bố mẹ, bỏ nhà đi đấy."

Hứa Thành liếc nhìn vali bên cửa, như thở phào nhẹ nhõm, cười nói, "Trẻ vị thành niên đều thế, suốt ngày bỏ nhà đi."

Tôi tùy hứng gật đầu.

Tiễn Hứa Thành đi, đóng cửa lại mới phát hiện người trên sofa không biết lúc nào đã tỉnh.

Đang trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

"Trình Uyển, ai là em cô hả?"

Anh sốt nên giọng khàn, toàn thân rã rời, nhưng vẫn gắng gượng dùng tay chống người ngồi thẳng.

"Còn người đàn ông đó là ai, bạn trai mới của cô à? Cô đến với hắn để trêu tức em hay thật sự thích hắn..."

Hơi thở anh hơi gấp, tóc mái bị mũ đ/è rối rủ xuống, in bóng nhỏ lên mặt,

như chú chó bị bỏ rơi.

Tôi quay mặt đi, không nhìn anh.

"Tự ý xâm nhập nhà dân là vi phạm pháp luật, nếu anh đi ngay, tôi có thể không báo cảnh sát."

Nhưng anh cứng đầu nhìn chằm chằm, đứng dậy hỏi lại lần nữa, "Người đàn ông đó, thật là bạn trai mới của chị à? Chị vì hắn mà đến Thâm Quyến?"

Anh g/ầy đi, đường nét khuôn mặt rõ ràng hơn trước.

Danh sách chương

5 chương
27/06/2025 01:05
0
27/06/2025 00:56
0
27/06/2025 00:54
0
27/06/2025 00:51
0
27/06/2025 00:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu