Nhưng trong thang chặn mất đi.
Lệ trong thang bước ra, liếc nhìn rồi trầm giọng: "Lầu penthouse ta tiên dạo này nhiều kẻ ch*t."
Nghe vậy, phụ nữ tên Giang kia run lẩy bẩy, trốn thang như m/a đuổi.
Chu Khanh bước tới đối nh/ốt Nhu ở đâu, tức giao cô ấy ngay."
"Nếu sao?"
Chu Khanh cao nhưng còn cao hơn nửa cái đầu. thói quen tập thể thao, tuy dạng vạm vỡ nhưng so sánh giữa vẫn Khanh phần mảnh khảnh hơn.
Lệ khoanh tường, mắt lạnh lùng nhìn xuống Khanh.
Quả Khanh nổi gi/ận.
Một đ/á/nh nhưng né Thậm chí động tác né nhẹ nhàng, biểu phớt lờ khiến Khanh đỏ tía tai - sự xúc phạm còn lớn hơn tổn thương thực tế.
Chu Khanh sinh ngậm thìa vàng, dù sau này cha mẹ qu/a đ/ời t/ai n/ạn, bất hòa anh trai nhưng vẫn được nuôi trong nhung lụa. Đã vậy, hắn ít khi đ/á/nh nhau, kể xung đột đối phương thị mà nhường nhịn.
Trong khi đó, dân giang hồ, từng tội. Kết cuộc đối giữa rõ ràng.
Chu Khanh Nếu hắn thương chuyện rối thêm.
Nhưng dính dáng gì hắn nữa...
Nghĩ vậy, định ngăn vô thức bước chân ra.
Không ngờ phát hiện.
Hắn né cú đ/á mắt đột ch/ặt khóe miệng nhếch lên.
12
Linh tính mách điều lành.
Tôi quay định phòng nhưng muộn.
Lệ giọng đầy khiêu khích: "Chu anh h/ồn đây người, còn Nhu bạn mình. Có bằng chứng gì không?"
"Cô ấy vốn bạn cần gì bằng chứng."
"Vậy à? anh tự cô ấy không." nhếch mày, chút dự tố cáo vị trí tôi: "Đường trốn nữa."
Chu Khanh quay đầu, mày rạng rỡ khi tôi.
"Tiểu chứ? Kẻ b/ắt c/óc bắt rồi. Đừng sợ, sau này anh sẽ tổn thương nhà anh nhé?"
Lệ kh/inh khỉ cười: đâu anh bắt, thiếu gia vai tình chung thủy đạt trình độ."
"Lệ Đông, anh im đi!"
"Anh im im? Anh tưởng mình sai khiến được tôi?"
"Tôi đương sai khiến được anh. Rốt cuộc anh kẻ hại trai, cầm cha đẻ. Anh tưởng ta sợ anh phục Họ coi anh thằng đi/ên!"
Không tức băng.
"Anh cái gì? Nói xem." cúi mắt, lạnh như tiền nhưng toát khiếp người.
Tôi đột bất an, sợ xảy chuyện. Đành tiếng phá vỡ bầu căng thẳng: "Chu chúng ta chia rồi. bạn dính dáng gì Anh về đi."
"Tại Khanh quay sang nhìn mắt đỏ ngầu: "Tiểu còn gi/ận anh Anh xin lỗi, lầm trước đây đều anh. Chỉ cần tha anh làm gì được."
"Vậy anh đi." Thấy Khanh mặt, tỏ đắc chí.
Tôi thở dài, nhìn Khanh: "Tôi sẽ tha thứ. Anh cần tiếp tục quấy rối đi."
Hắn như sợ biến cuồ/ng nắm ch/ặt cổ tôi: "Tiểu gi/ận được Anh nhận rồi, làm mới chịu tha thứ? Anh chịu ức, nhưng lúc anh thật sự gì. Tại lúc ấy giải thích anh? Em gì, chịu tha thứ. Em mình sao?"
"Ý anh đều sai?" khó tin nhìn hắn.
"Không thế. Anh gì, đổ hết anh. Như công bằng."
Công bằng?
Bao nhiêu ức dồn bỗng dâng.
"Anh dám công bằng? anh còn x/ấu hổ khóc m/ù mắt trên núi, anh đang làm thiếu gia. kiệt sức ngất xỉu giữa đêm c/ứu, anh lạnh lùng đứng nhìn, hề ý định sự thật. tưởng anh ch*t, mang th/ai bất chấp phản đối cưới anh trai anh đang cùng đám bạn trong hộp đêm đ/au làm trò Công bằng? Anh Đứa mất sinh mạng, anh không?!"
Để lo lắng, kìm xúc, rằng mình vẫn ổn.
Nhưng vờ quá, suýt tự lừa dối mình.
Thực ổn. hoàn toàn ổn chút nào!
Những đêm trắng đ/au đớn, giác tuyệt vọng khi sinh mạng cư/ớp trên bệ/nh, từng giây từng phút hành hạ tôi.
Bao nghẹn chất chứa bỗng ra, nước mắt tuôn rơi, tầm nhìn mờ đi.
Khi tỉnh nghe tiếng Khanh nghẹn ngào: xin lỗi. Anh thật sự biết..."
"Anh đương biết! anh biết! anh ích kỷ phớt lờ đ/au khác! Khổ nạn khác nhẹ, buồn mình như trời sập! anh nên biết: Trên đời này lời xin nào đổi được sự tha thứ! Có những chuyện xảy rồi, tổn thương ấy vĩnh viễn biến mất! Và sẽ mãi mãi h/ận anh!"
Bình luận
Bình luận Facebook