Tôi choáng váng đến mức đờ đẫn cả người.
Anh tục ném về phía quả bom "Trước sợ là con gái kẻ th/ù nên không dám thích em. x/á/c không phải, phát thích Khiêm. Năm nay tuổi, hàng ngày mặt sinh tử chuyện trở nên nhút nhát, đủ lo lắng. Nếu sự hạnh phúc bên anh ta, sẽ mãi không phiền. Nhưng đời nào..."
"Tôi nếu không thích dù người chủ động mấy không động lòng..."
"Giờ quyết liệt đ/á/nh cược, xin một cơ hội từ được không?"
36.
Sáng hôm vẫn còn rúng động quầng thâm gấu trúc gương.
Đây là thức trắng đêm.
Giang Nhung thích tôi? Anh ấy thật sự thích ư?
Anh giấu quá, hoàn toàn không ra.
Chợt ra và Nhung điểm tương đồng đều yêu thầm lặng.
Tôi Nam Tư Noãn, ngập ngừng: người bạn cũ thích mình."
"Đẹp trai không?"
"...Cũng ổn"
"Tốt quá! Trước giờ cứ ai tỏ là từ hoa đào ít thấy. rời xa thằng chó Khiêm, duyên mới đến!"
Tôi nhíu "Sao chị không thích anh không?"
"Người nhắc đến chị, chắn là cảm rồi. Bình thường lý hết mà."
Tôi rối đành thú thật: "...Là đồ đệ em. Anh ấy thích em?!"
"Này bé Nhiên, rồi!" Giọng Nam Nam đầy ẩn ý: "Sao 'thật sao'? hiệu bạch phú mà, sao anh không thể thích? Thích dễ trở bàn tay!"
Tôi xoa thái dương: Tư Noãn! Ngừng nịnh nọt là đồ đời chồng! Dù kia anh ấy thích, liệu ngại không?"
"Ồ, đầu quan tâm Nhung để ý chưa à? Tình cảm này không nhỏ đâu nhỉ?"
Tôi rối: "Em thề chưa từng ý gì..."
"Ủa? Trước đây?"
Tôi hít sâu: "...Sao chị hay chăm vào từ khóa thế?"
"Ha ha, đang gi/ận dỗi vì bị bóc mẽ nè!"
Tôi thở dài: "Giờ phải sao?"
"Em từng ngưỡng yêu là cơ hội trời cho! Nhung bản sao em, người kết hợp sẽ là phiên bản nâng cấp. yêu nhau đi!"
Tôi hối h/ận vì cuộc này. Trái đ/ập nhịp.
Những kỷ niệm Nhung bỗng về, kia vô giờ ngọt ngào khó tả. Bàn tay đặt lên trái, cảm giác hỗn xen lẫn hoan phải rằng đang xúc động.
Ch*t hình sự rung động.
37.
Chiều hôm về nhà cùng Nhung.
Ba dặn: "Nhiên Nhung bị thương nhiệm vụ. Ba xin phép cháu, mấy ngày tới con giúp ba. Nhớ hầm nhiều canh bổ m/áu nhé!"
Ba ăn rồi quay về sở. Biệt thự rộng chỉ còn chúng tôi.
Lời tỏ Nhung vẫn vẳng, giờ không chỉ là âm thanh anh đang hữu mắt.
Mặt nóng bừng, tránh ánh mắt anh, vào bếp nấu súp.
Khi bưng nồi ra, mình phát Nhung chờ từ lúc nào ở cửa bếp. Dường anh quan sát lâu.
Nhớ đến thương, ngại ngùng biến. sốt ruột: gì? Ra sofa nằm nghỉ đi! Vết thương bụng lâu thế? Người lớn rồi không giữ gìn..."
Tôi kéo anh ra ghế sofa, tục càm "Đây là mấy bị thương Cứ vài bữa về tích, đ/áng lắm không? Sư phụ anh còn không liều lĩnh thế..."
Bình luận
Bình luận Facebook