Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ cười cợt, "Làm nghề của chúng tôi, có mấy ai muốn lấy vợ chứ."
Tôi tức gi/ận đ/ập tay xuống bàn: "Cảnh sát phòng chống m/a túy thì sao? Anh nhìn sư phụ của anh xem, con cái đề huề, gia đình hạnh phúc. Trước tấm gương như thế mà anh lại có suy nghĩ bi quan thế này?"
Anh không tranh cãi, chỉ nhìn tôi mỉm cười.
Đúng lúc tôi định nói thêm thì chuông cửa reo. Vì trong phòng đã có Giang Nhung làm vệ sĩ, tôi không cần nhìn màn hình hiển thị cũng mở cửa.
Là Lục Khiêm.
25.
Trên tay anh ta cầm một hộp quà tinh xảo. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao anh đến đây?"
Anh ta cười đưa hộp quà về phía tôi: "Mang ít sơ ri tươi nhập khẩu cho em. Chẳng phải em thích ăn lắm sao?"
"..." Hôm nay là ngày hội sơ ri hay sao?
Tôi lắc đầu: "Em thích sơ ri nội địa. Với lại em đã có rồi, anh giữ lại đi."
Lục Khiêm ngượng ngùng đặt hộp quà xuống, im lặng một lúc rồi lại cười: "Mấy hôm nữa là sinh nhật mẹ anh. Bà ấy muốn gặp em, mong em đến dự... Lúc đó anh đến đón nhé?"
Tôi thẳng thừng từ chối: "Em không muốn gặp mẹ anh."
Anh ta sững người, có lẽ không ngờ tôi từ chối dứt khoát thế.
Tôi dịu giọng giải thích: "Vì anh nên em không muốn gặp lại người nhà anh nữa. Từ nay em sẽ không đến nhà anh, anh cũng đừng đến đây. Qu/an h/ệ của bề trên là việc của họ, chúng ta - thế hệ trẻ - nên dứt khoát đi, tốt cho cả hai."
Nét mặt Lục Khiêm dần tan vỡ. Anh ta vội vàng nói: "Du Nhiên, anh xin lỗi. Mấy năm qua anh không nhận ra tình cảm của em... Hai ngày nay anh suy nghĩ mãi, anh hối h/ận lắm. Hối h/ận vì đã tùy tiện đề nghị kết hôn, hối h/ận vì sự ng/u ngốc của mình đã làm tổn thương em..."
Anh ta tiến một bước nắm lấy tay áo tôi, giọng run run: "Anh phát hiện em đã chặn mọi liên lạc của anh... Du Nhiên, đừng nói lời đoạn tuyệt nữa, đừng dọa anh nữa được không?"
Tôi không hiểu tại sao anh ta đ/au khổ thế. Có phải vì sợ mất đi người bạn cũ này?
Không chặn liên lạc thì sao? Lẽ nào lại có thể như xưa, vô tư hỏi han nhau?
Suy nghĩ hồi lâu, tôi chỉ nói: "Anh đề nghị tùy tiện, em đồng ý cũng tùy tiện. Không ai n/ợ ai... Đừng xin lỗi nữa..."
Anh ta gượng cười hỏi: "Vậy chúng ta có thể trở lại như xưa không?"
Trong đầu tôi lóe lên những ký ức khiến trái tim rung động năm nào. Những hình ảnh đẹp đẽ đã giữ chân tôi suốt bao năm.
Nhưng thực ra, hào quang ấy đã phai mờ. Anh ta sẽ là người bảo vệ của kẻ khác. Còn tôi, chỉ khi dứt khoát với quá khứ, tôi mới xứng đáng chờ đợi người thực sự yêu thương mình.
Tôi từ từ rút tay áo khỏi tay anh, bình thản nói: "Lục Khiêm, tôi không thể làm bạn với anh được nữa, xin lỗi."
26.
Đúng lúc tôi định đóng cửa, Lục Khiêm chống tay lên cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sau lưng tôi: "Anh là ai?"
Hóa ra Giang Nhung đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
Giang Nhung cầm trên tay quả sơ ri vàng ươm, tự nhiên đưa cho tôi: "Bạn của Du Du."
Lục Khiêm ngập ngừng, quay sang hỏi tôi: "Sao anh chưa từng gặp người này? Hai người quen nhau lâu chưa?"
Giang Nhung ngây thơ hỏi: "Ý anh là nói Du Du của chúng ta là cô gái dễ dàng dẫn đàn ông lạ về nhà sao?"
"..."
Giang Nhung thân thiện tiếp lời, giọng đầy tiếc nuối: "Tiếc là anh lo lắng thừa rồi, chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi."
"Du Nhiên, anh không có ý đó." Lục Khiêm không để ý đến Giang Nhung nữa, chỉ nhìn tôi: "Em là người bạn tốt nhất của anh. Cả đời này, dù có đoạn tuyệt với ai, anh cũng không thể đoạn tuyệt với em..."
Lục Khiêm gượng cười: "Hôm nay có người ngoài ở đây, anh sẽ quay lại tìm em vào hôm khác."
Tôi chưa kịp nói gì thì anh ta đã quay đi.
Đóng cửa lại, Giang Nhung khoanh tay dựa tường nhìn tôi cười khẽ: "Hắn ta trông có vẻ hối h/ận."
Tôi "ừ" một tiếng, cùng anh quay lại phòng khách, đoán già đoán non: "Là hối h/ận vì tình bạn thôi."
Giang Nhung không cười nữa: "Nếu là hối h/ận vì tình yêu thì em có quay về với hắn không?"
Tôi mỉm cười: "Không. Em tin phong cảnh phía trước còn đáng giá hơn."
Chương 18
Chương 11
Chương 11
Chương 15
Chương 10
Chương 12
Chương 16
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook