Ta cùng Hoàng đế lên bờ

Chương 9

15/08/2025 04:57

Ta nén lấy nỗi vui sướng cuồ/ng nhiệt trong lòng, cố gắng khiến động tác cầm kim của mình giống một lương y, chứ không phải Dung M/a Ma.

Khi ta giơ kim tới gần nhân trung của Tề Mục, hắn bỗng khẽ ho một tiếng, giơ tay trái nắm lấy cổ tay ta, mắt chỉ mở nửa chừng, cứ thế nhìn ta, dường như dịu dàng hơn bất cứ lúc nào.

"Ngươi thật sự định chích à?" Hắn cười khó nhọc.

Thất sách rồi, đáng lẽ nên băng bó hai tay hắn lại với nhau.

Ai ngờ được như thế mà vẫn bị chặn đây, mọi người ơi.

Ta ngẩn người: "Ngươi tỉnh từ khi nào?"

"Không rõ thời gian cụ thể, nhưng lúc ấy trời vẫn chưa sáng." Tề Mục cầm cây kim đưa ra xa khỏi ta, "Vốn định gọi ngươi lên giường ngủ, nhưng ngươi ngủ say quá, ta không đ/á/nh thức nổi."

Ta đỡ hắn ngồi dậy, tấm chăn đắp nửa người trên của Tề Mục tuột xuống, lộ ra chút cơ ng/ực và cơ bụng.

Ta lặng lẽ quay người: "Ta đi gọi người giúp ngươi mặc áo."

Nơi này khô ráo, lại suốt ngày đ/ốt bếp than, nếu lúc này ta chảy m/áu cam thì làm sao giải thích cho rõ?

Tề Mục cảm thấy để đàn ông khác mặc áo cho mình thật kỳ quái, kiên cường tự mặc dù thân thể tàn tạ.

Hắn nhìn thấy kiệt tác vĩ đại của ta: "Vết thương do ai khâu vậy?"

"Là ta."

Tề Mục nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài.

"Khâu rất tốt, lần sau đừng khâu nữa."

Quên nói rồi, ta đã khâu lên vai hắn chữ 'ng/u'.

Không trách ta đâu, cái này không thể trách ta được.

Ta khâu theo vết thương, vết thương vốn dĩ như thế, ta có làm gì được.

71.

Ừm thì, nửa vòng tròn của chữ 'u' là do ta tự sáng tác.

72.

Đang định mang đống quần áo dính m/áu bẩn ra ngoài, Tề Mục bỗng gọi ta lại một cách căng thẳng, lục lọi trong đống quần áo rất lâu.

Cuối cùng lôi ra được tấm "công công An".

Ta hết lời nói, hắn vui là được.

"Thật ra không có Khâm sai nào cả, đó là tin giả ta cho người phát tán, muốn hắn lộ sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được, tìm sát thủ đi ám sát Khâm sai đại thần, giờ đã bị bắt rồi."

Hắn tinh thần khá hơn nhiều, đã có thể nói liền một mạch.

"Vậy ngươi bị đ/âm thế nào?"

"Ta... lúc ấy đang phục ở sau phủ nha," Tề Mục chống tay lên trán, "tri phủ đang bàn bạc với thuộc hạ cách lừa gạt Khâm sai, khi ta sắp nghe đến phần then chốt thì đột nhiên một con chó hoang chạy tới sủa, thế là bị họ phát hiện."

Ta không ngờ Tề Mục đã đến mức này, chó hoang đi ngang qua cũng phóng lên sủa hắn vài tiếng.

Thật là vô lý đến mức mẹ vô lý mở cửa cho vô lý - vô lý thấu tận xươ/ng tủy.

Nhân lúc Tề Mục ngủ trưa, ta bảo thị vệ dẫn mình tới ngục lớn, gian trong cùng giam tên tri phủ kia. Hắn ngồi thu lu trong góc, người quấn đầy xích sắt, áo vá nhiều mảnh, khác xa vẻ hào nhoáng mấy hôm trước.

"Là ngươi?" Hắn cười đắng chát.

Ta hiểu nổi tại sao hắn còn cười được, quan tham trên tin tức trước kia, đến lúc ch*t vẫn bình tĩnh lắm.

"Ngươi rốt cuộc là ai, mà ngục lớn cũng vào được." Tri phủ nhìn ta từ đầu tới chân, "Xinh đẹp thế này, chẳng lẽ là thị thiếp của Khâm sai đại thần?"

Ta lạnh lùng nhìn hắn: "Ta là ông nội ngươi."

"Ngươi đi đi." Tri phủ cúi đầu, "Chính ta tham lam vô độ hại bách tính."

Ta không thèm đáp, quay bảo thị vệ: "Đi l/ột lớp áo ngoài của hắn ra."

Dưới chiếc áo ngoài đầy mảnh vá là áo lót lông chồn hảo hạng, vải bên trong trông quen quen. Thị vệ x/é một mảnh vải trên người hắn đưa ta, ta tiếp nhận, lén lật ống tay áo mình lên. Hoa văn giống, cảm giác sờ cũng giống. Chỉ có điều ta mặc màu xanh nhạt thường dành cho nữ tử, còn hắn là màu nâu thường cho nam nhi.

Ta bước tới, ném mảnh vải trước mặt hắn: "Đây là gấm cổ chỉ có trong cung, ngay cả nương nương trong cung cũng phải tứ phẩm trở lên mới được dùng. Ngươi chỉ là tên tri phủ nhỏ mọn, làm sao có được?"

Mảnh vải rơi lả tả xuống đất, tri phủ thản nhiên nói: "Không biết."

"Vậy đổi câu hỏi khác, lương thực triều đình cấp phát đâu?"

"Tuyết lớn phong lộ, vận chuyển không vào được."

Ta ngồi xổm nhìn thẳng hắn: "Xem thành tích thu hoạch năm trước, lương dự trữ cũng nên có chứ? Ngươi giấu ở đâu?"

Tri phủ cười khổ: "Ta biết mình không sống nổi, ngươi nói gì cũng vô dụng."

"Từ giờ trở đi, cứ thêm một người ch*t đói, ta sẽ bảo người tăng thêm một d/ao khi lăng trì ngươi." Ta vuốt ve mái tóc mai, "Lương thực ở đâu, đây là cơ hội cuối để ngươi chuộc tội."

73.

Tri phủ thà ch*t không chịu nói lương thực giấu ở đâu, ta không thể để hắn ch*t thật, đành dặn thị vệ canh chừng kỹ, không cho bất kỳ ai vào.

Tề Mục dựa vào đầu giường xem tấu chương: "Về rồi? Thỏa cơn nghiền chưa?"

"Tàm tạm thôi." Ta ngồi xuống ủ rũ, "Thằng cháu kia chẳng nói gì cả."

Ta kể lại từng li từng tí những gì hỏi được và suy đoán cho hắn.

Hắn cười: "Ngươi vẫn còn mềm lòng."

Ta thở dài: "Đành vậy, lòng lương y như cha mẹ."

Ánh mắt Tề Mục thoáng phòng bị, thân người lùi về sau.

Ta cúi sát vào: "Ngoan, gọi một tiếng cha nghe nào."

74.

Ta không cam lòng, giấc mơ trở thành mỹ nhân rắn đ/ộc không thể hủy thế này, ta nhất định phải moi được chút gì từ miệng thằng quan chó này.

Nếu không moi được gì, thì moi hai cái răng cửa của nó.

Cứ làm vậy.

Sáng sớm hôm sau ta lại tới ngục lớn, lần này đặc biệt mang theo hai gói hạt dưa, chuẩn bị tinh thần vật lộn cả ngày.

Nhưng lần này xảy ra chút ngoài ý muốn.

Ta bị con trai tri phủ b/ắt c/óc.

Tỉnh dậy phát hiện mình đã bị nh/ốt kín.

Thật không nên để thị vệ xa ta như thế. Không có lương thực, nạn đói ngày càng nghiêm trọng, đường phố hỗn lo/ạn, ta nghi ngờ bị lôi đi mà họ còn chẳng phát hiện.

Chẳng ai nhận ra đường phố thiếu một mỹ nhân.

Thằng con trai tuy không thông minh lắm, nhưng ra tay đủ đ/ộc, ta căn cứ vào cục u lớn sau gáy suy đoán, hẳn là nó dùng gậy đ/á/nh gục ta.

Đầu óc ong ong.

Con trai tri phủ bắt ta viết thư cho gia đình, c/ứu mạng cha nó, nó sẽ thả ta.

Danh sách chương

5 chương
05/06/2025 13:46
0
05/06/2025 13:46
0
15/08/2025 04:57
0
15/08/2025 04:54
0
15/08/2025 04:52
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu