Thế nhưng ta gọi chẳng thành tiếng, chỉ có thể chớp mắt khó nhọc, để giọt lệ rơi xuống.
Trương thần y nói ta chẳng thể sống nổi.
Tần Hoài mắt đỏ ngầu đẩy hắn ngã xuống đất, gằn giọng: "Kim Kim đã tỉnh lại rồi, nếu ngươi còn dám nói bậy, bổn vương nhất định chẳng tha."
Ta cũng cảm thấy mình chẳng sống nổi.
Lần này, có lẽ thật sự chẳng sống nổi.
"Vương gia," ta kéo vạt áo Tần Hoài, "ngài đi được chưa?"
Lần trước ta mang về cỏ lộc hàm, không biết Trương thần y đã chữa chân cho ngài chưa?
Tần Hoài xoa đầu ta, cằm ngài cũng mọc râu xanh như Thanh Tùng.
"Sắp rồi, Kim Kim phải mau khỏe, cùng ta đi nhé."
Ta muốn cười với ngài, nhưng phát hiện ngay cả khóe môi cũng chẳng nhếch lên nổi.
Bởi ta chẳng thể cùng ngài đi được.
"Ngài sẽ sinh con cái với người khác chứ?" Đây là câu hỏi cuối ta hỏi Tần Hoài.
Chưa kịp nghe ngài trả lời, ta đã khép mắt lại.
19.
Ta mất trí nhớ.
Tiểu Ngọc hầu hạ ta bảo ta vốn là một Vương phi.
"Vậy giờ ta không phải nữa sao?" Đang hái hoa, ta quay lại nhìn nàng.
Hôm trước lão đầu mang truyện cho ta, kể về gã đàn ông phất lên liền ruồng bỏ vợ con cưới người khác.
Lẽ nào vị Vương gia cưới ta cũng bỏ ta đi cưới kẻ khác?
Nghĩ vậy, ta liền ném mạnh bông hoa trong tay, kinh ngạc hỏi Tiểu Ngọc: "Ta xinh đẹp thế này, Vương gia nỡ lòng nào bỏ ta?"
Tiểu Ngọc gi/ật mình, ngơ ngác giây lát rồi bật cười "phụt".
"Chẳng nỡ đâu." Nàng cười đáp.
Rồi ta nghe thấy trong lòng nàng nói: "Hắn ta còn muốn buộc nàng vào người, đi đâu dẫn theo đó."
Đúng vậy, ta còn biết đọc suy nghĩ.
Tài năng này khiến ta thường nghi mình phải chăng không phải phàm nhân.
Đến khi xem truyện về nàng tiên thứ bảy yêu trần tục, ta càng tin mình là tiên nữ lạc xuống nhân gian.
Khi kể chuyện này với lão đầu, vẻ mặt người nghiêm nghị.
Râu trắng phất phơ, người bảo: "Đưa tay đây."
Ta ngoan ngoãn làm theo.
Ngón tay người bắt mạch hồi lâu, nhíu mày: "N/ão bộ tổn thương quả là nhiều."
Ba chúng ta cứ vô ưu vô lo sống thêm thời gian dài, nhưng Tiểu Ngọc vẫn chưa nói vì sao ta không còn là Vương phi.
Dĩ nhiên ta cũng chẳng bận tâm lắm.
Xét cho cùng ta cũng chẳng hứng thú với vị Vương gia chưa từng gặp, biết đâu ta thật là tiên nữ, ngày trở về trời lại phải mang theo gia quyến thì phiền lắm.
Hôm đó dẫn Tiểu Ngọc chơi ngoài đồng về, chưa vào nhà đã nghe lão đầu đang nói chuyện với ai.
Sống trong thung lũng bấy lâu, chưa từng có ngoại nhân tới.
Chẳng biết lần này là ai.
"Hồi phục cũng gần xong rồi." Lão đầu nói xong thở dài, "Chỉ có điều lúc ấy ngã đ/ập đầu, tổn thương hẳn là khá nặng."
Đây là nói ai?
Ai ngã đ/ập đầu?
Ta nhìn Tiểu Ngọc: "Ai ngã?"
Tiểu Ngọc nhìn ta không nói.
Trong lòng nghĩ: "Nàng."
Ta ngã đ/ập đầu khi nào, sao ta chẳng biết?
Với lại chuyện của ta, lão đầu cớ gì nói với người khác?
Nghĩ vậy, ta muốn xem trong nhà rốt cuộc là ai.
Mở cửa ra thấy lão đầu đối diện một nam tử mặc thường phục màu huyền, tóc búi cao bằng trâm, chỉ nhìn lưng đã thấy khí chất quý phái.
Nam tử quay lại nhìn ta.
Thấy khuôn mặt tuấn tú ấy, tim ta như bị vật gì đ/âm trúng, rồi đ/ập nhanh không kiềm chế nổi.
Người đàn ông này, đẹp đến mức ta có thể gán mặt hắn cho tất cả nam chính trong truyện.
Ta vội bước tới, nam tử thấy ta đi tới mặt lộ vẻ cười rạng rỡ.
"Lão đầu, người mau xem giùm, tim ta sắp nhảy ra rồi, có phải bệ/nh gì không?" Ta rời ánh mắt khỏi nam tử, thẳng bước qua người hắn tới chỗ lão đầu.
Lão đầu liếc nhìn tay ta đưa ra, khịt mũi.
"Trừ n/ão ra, nàng chỗ nào cũng chẳng sao."
Lời người nói cũng đúng, ta mất trí nhớ quả là do n/ão.
"Kim Kim." Nam tử đối diện lão đầu gọi ta.
Tiểu Ngọc bảo ta tên Sầm Kim Kim.
Ta quay lại, chớp mắt: "Ngươi biết ta?"
Nam tử gật đầu, chưa kịp nói, ta đã bừng tỉnh.
"Chẳng lẽ ngươi là phu quân bỏ vợ bỏ con của ta?"
20.
Tần Hoài quả thật là phu quân ta.
Hắn ngồi đối diện, nhíu mày hỏi: "Ai bảo ta bỏ vợ bỏ con?"
Ta liếc nhìn Tiểu Ngọc bên cạnh.
Tần Hoài cũng nhìn sang Tiểu Ngọc.
Mặt Tiểu Ngọc chợt tái đi, đầu lắc như lắc lư.
Ta nghe trong lòng nàng kêu oan.
Lẽ nào ý nàng không phải thế?
Vì tôn trọng sự thật, ta công bằng nói lời Tiểu Ngọc hôm đó: "Tiểu Ngọc bảo ta từng là Vương phi."
Tần Hoài gi/ật mình, dường như suy nghĩ kỹ câu này, cuối cùng gật đầu: "Đúng vậy."
Đã đúng thế, chẳng phải hắn bỏ vợ bỏ con sao?
"Vậy giờ ta là gì? Chớ tưởng ta mất trí nhớ mà lừa gạt được." Ta rất hài lòng với phân tích của mình, cầm chén trà cúc vừa pha uống.
"Là Hoàng hậu."
"Phụt!" Trà trong miệng ta phun thẳng lên chiếc áo xa xỉ của hắn.
Ta trợn mắt, ngỡ mình nghe nhầm.
Không dám tin, ta nhìn Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc gật đầu rất trịnh trọng.
Tần Hoài nói lần này tới để đón ta về cung.
Điều này khiến ta rất phân vân, phân vân nên chọn thân phận tiên nữ hay Hoàng hậu.
Đêm trước khi về cung, ta nằm trên giường nhỏ mãi không ngủ được.
Cuối cùng ta trở dậy, ra bờ sông - nơi vẫn tới khi mất ngủ - nào ngờ Tần Hoài cũng ở đó.
Hắn cởi áo choàng khoác lên người ta, dịu dàng hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Bình luận
Bình luận Facebook