Có lẽ, vì tôi thể hiện quá xuất sắc, đã dẫn tiểu nữ chủ đi theo con đường giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, đưa cô gái đi/ên cuồ/ng nguyên bản trở về quỹ đạo chính, phát triển toàn diện đức - trí - thể - mỹ - lao?
Tôi thừa nhận, giờ phút này trong lòng tôi dâng lên một chút kiêu ngạo nhỏ nhoi.
Nhưng chiếc xe đột nhiên chặn ngang đường kia là cái quái gì vậy?
Tôi vội vàng đạp phanh, thực ra tôi còn muốn đạp ga, lia vô lăng một cái rồi quay đầu phóng đi mất.
Bởi loại tình tiết này không gặp cư/ớp thì cũng gặp đại lão, tôi tuyệt đối không muốn dây dưa với hai hạng người này.
Nhưng Yên An còn là trẻ con, hành động tài xế kiểu này có thể gây tổn thương tâm lý cho em bé, nên tôi đành đỗ xe đối mặt với nguy hiểm.
Thôi thì, chủ yếu là phía sau cũng bị chặn rồi, muốn quay đầu cũng không được.
36
Xe vừa dừng, mấy anh đại hắc ám từ xe đen trước sau liền xông tới.
Yên An chống cằm: "Dì ơi, nếu xét theo chủ nghĩa phi nhân đạo, giờ cháu có thể tăng ga, cán hết lũ chú trông hung tợn kia đi."
Ý tưởng của Yên An trùng khớp với suy nghĩ của tôi.
Nhưng vì sức khỏe tinh thần của bé, tôi từ chối: "Cán người đ/au lắm, với lại họ chưa động thủ, mình đột nhiên cán lên liệu có ổn không? Nhỡ đâu họ không phải người x/ấu?"
"Thôi được rồi, nhưng mấy chú kia cầm cả gậy sắt kìa, dì cẩn thận nhé."
Yên An vừa dứt lời, một đại ca đã dùng gậy sắt đ/ập vỡ kính xe. Khí thế này, nói họ là xã hội đen tôi cũng tin.
"An An, là họ ra tay trước, trường hợp này chúng ta được quyền tự vệ. Giờ cháu nhắm mắt lại, khi nào dì bảo an toàn mới mở ra, không là gặp á/c mộng đấy."
Giọng tôi dịu dàng là thế, nhưng tôi cũng không muốn nằm ICU dài dài. Tranh thủ lúc xe chưa hỏng, tôi khởi động phóng vút tới.
Lũ đại hán lập tức khiếp vía, vừa nãy còn hùng hổ, giây lát đã tan tác như chó nhà có tang.
Đường tuy bị chặn, nhưng tôi đ/âm thẳng vào xe đen phía trước, đạp hết ga mở đường m/áu.
Dĩ nhiên, chưa chạy được bao xa đã bị cảnh sát chặn lại.
Tiện thể bị mời vào đồn.
Lý do: Bọn c/ôn đ/ồ tố cáo tôi cố ý đ/âm người.
Thật đúng là làm càn rồi tố ngược, hôm nay mới được chứng kiến.
May sao công lý đứng về phía tôi, lại thêm khẩu tài ngọt ngào của Yên An, chuyện nhanh chóng được giải quyết.
Đi ngang bọn c/ôn đ/ồ, tôi còn không quên lè lưỡi. Nhưng vừa ra khỏi đồn, tôi đã cười không nổi.
Yên Quân đang dựa xe lướt điện thoại, vẫn bộ vest quen thuộc, cái nóng 30 độ như né cả anh ta.
Khi anh ngẩng lên giao ánh mắt, tôi chợt thấy cái oi ả cũng né luôn cả tôi.
Tôi lập tức níu áo cảnh sát trẻ bên cạnh: "Anh cảnh sát ơi, em thấy hành vi của mình quá nguy hiểm, em muốn tự nguyện vào trại giam vài ngày để suy nghĩ."
Không chần chừ, tôi xoay người định chạy vào đồn.
Phải biết rằng, đám đại hán kia là do bà mụ trung niên bị tôi m/ắng té t/át hôm trước thuê đến trả th/ù.
Vì sự liều lĩnh của tôi mà kéo Yên An vào nguy hiểm...
Nếu được, tôi còn muốn đóng tiền ở tù trọn gói cả tháng.
Nhưng chưa kịp bước vào, cổ áo đã bị ai đó túm ch/ặt. Tôi cố bước tiếp nhưng không nhúc nhích.
Đành quay đầu giải thích với Yên Quân: "Em xin lỗi, đúng là không ngờ bà ta còn thuê cả đ/á/nh thuê thành phố."
"Không trách em." Yên Quân buông tay. "Đi thôi."
"Thật không trách?"
Tôi không tin. Yên An là cục cưng của Yên Quân, tôi dẫn cục cưng ấy vào trò "Fast & Furious" mà anh không gi/ận?
Yên Quân liếc tôi: "Tùy em tin."
Lời lẽ ngắn gọn, giọng điệu pha chút bất lực, hoàn toàn khác với cảnh nổi trận lôi đình tôi tưởng tượng.
Thấy tôi đứng im, Yên An chạy đến nắm tay tôi: "Dì thể hiện đỉnh lắm, cháu có sao đâu. Hơn nữa ba cháu đâu phải người vô lý, dì đừng sợ ba gi/ận nhé."
"Anh ấy thật không gi/ận?" Tôi chỉ lưng Yên Quân thì thào. "Vừa nãy mặt anh ấy đ/áng s/ợ như muốn ăn thịt người ấy."
"Dì ơi, ba cháu vốn mặt vô h/ồn đã đ/áng s/ợ rồi. Dì tự cảm thấy có lỗi nên càng thấy ba gh/ê g/ớm hơn thôi."
Tôi chợt nhận ra mình sống còn không thông suốt bằng một đứa trẻ.
37
Dù n/ão không bằng tiểu nữ chủ, nhưng về khoản làm bánh, tôi vẫn có chút thiên phú.
Giá như nhà Yên Quân không có quản gia, chắc giờ đã có người thốt lên: "Phu nhân, thiếu gia nhìn thế nào cũng cảm động ch*t đi được."
Tôi còn mơ tưởng cảnh Yên Quân rơi lệ, đưa tôi thẻ đen làm phần thưởng.
Dĩ nhiên, mơ thì mơ, thực tế vẫn là thực tế. Chiếc bánh vừa hoàn thành, trợ lý Dương mang quần áo đến đã dội gáo nước lạnh:
"Phu nhân, tổng giám đốc Yên không ăn mừng sinh nhật. Chị không biết sao?"
"Hơn nữa, tổng giám đốc gh/ét nhất là bánh ngọt."
Lời trợ lý Dương đ/âm thẳng tim, như muốn nói: "Phu nhân thật sự hiểu tổng giám đốc không?"
Để thể hiện gia đình hòa thuận, tôi gượng cười: "Người ta phải thử mới biết. Hơn nữa đó là chuyện cũ rồi."
Nhưng vừa tiễn trợ lý Dương đi, tôi muốn hát rap ngay tại chỗ.
Ông bác đại tào lao, đã dò được sinh nhật Yên Quân sao không hỏi luôn việc anh ta không ăn mừng?
Tức đến nỗi muốn đ/ập bánh, nhưng nghĩ đến ba cái bánh hỏng trước đó, tôi lại xót.
Ăn thôi, tranh thủ Yên Quân chưa về, ăn hết cho xong.
"Lý di ơi, chị còn ăn bánh không?"
"Phu nhân thôi đi, cái bánh hỏng đầu tiên tôi với chị Lưu ăn xong rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook