Cậu Ấm

Chương 17

12/06/2025 17:03

Tôi càng giãy giụa, hắn càng hôn tôi dữ dội hơn.

"Lục Tử Hiêu, anh buông em ra." Tôi bất ngờ khóc nức nở.

Chia tay là do hắn đề nghị, hắn đã đính hôn với người khác rồi, giờ đối xử với tôi như thế này là có ý gì?

"Không buông, không muốn buông, Song Song..." Hắn ôm đầu tôi, giọng nói chất chứa sự bức bối bị kìm nén, "Anh sắp phát đi/ên rồi."

Tôi đột ngột đẩy hắn ra.

Đét! Tôi t/át hắn một cái.

"Anh muốn đi/ên nên cũng muốn kéo người khác cùng đi/ên theo sao?" Tôi không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa nói, "Đồ khốn!"

"Đừng khóc..." Hắn đưa tay định lau nước mắt cho tôi.

Nhưng tôi quay mặt đi, không cho hắn chạm vào.

Bàn tay hắn lơ lửng giữa không trung, cuối cùng đ/ấm mạnh vào thân cây bên cạnh.

"Nói anh nghe, anh phải làm sao thì em mới bớt đ/au lòng?" Hắn bối rối nhìn tôi.

"Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, Lục Tử Hiêu. Đã muốn đoạn tuyệt thì đừng luôn cho người ta hy vọng."

Đã nói chia tay rồi, sao cứ khiến tôi ảo tưởng rằng hắn vẫn thích tôi?

Sao nửa đêm tôi tỉnh dậy lại trông thấy xe hắn vừa rời đi?

Sao khi tôi ở bar, hắn cũng tình cờ ở đó nhưng lại không đến gặp?

Sao luôn để Tiêu Tử Dạ cố ý vô tình thông báo tình hình của hắn cho tôi?

...

Cứ thế này, bao giờ tôi mới thoát ra được đây?

"Được, anh đồng ý mọi thứ, em đừng khóc nữa."

Hắn từ từ bước lại gần, dừng trước mặt tôi, ánh mắt thận trọng dõi theo từng cử chỉ.

"Anh chỉ là không sao ngủ được, bác sĩ Trần muốn trò chuyện cùng anh không?"

"Anh đã đính hôn rồi!" Tôi nhắc nhở hắn.

"Ừ." Hắn đờ người, "Nên em không cần lo anh sẽ làm gì em đâu, chỉ trò chuyện thôi."

"Anh đã ba ngày không ngủ rồi." Hắn thở dài, trông vô cùng mệt mỏi.

Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng.

Tôi ngồi cùng hắn trên bồn hoa trước cửa trò chuyện.

Hắn kể về tuổi thơ, thời đi học, rồi chuyện tiếp quản sự nghiệp của cha...

"Anh có hối h/ận không? Khi b/ắn mẹ mình?" Tôi hỏi.

"Em đọc nhật ký của anh?" Hắn sửng người.

"Ừ."

Hắn im lặng giây lát, "Thật ra anh thường mơ thấy bà, trong mơ bà đang múa ballet, rất đẹp. Chỉ là dạo gần đây, anh không mơ thấy nữa."

"Tại sao?"

"Vì giấc mơ toàn là người khác." Hắn nhìn chằm chằm tôi.

Bầu không khí đột nhiên ngượng ngùng.

"Trần Song, anh không hối h/ận. Điều duy nhất anh tiếc là không giải thoát cho bà sớm hơn."

"Ban đầu anh rất yêu bà, nhìn bà hành hạ chính mình anh đ/au lòng vô cùng."

"Nhưng dần dần bà đã mài mòn hết kiên nhẫn của anh, đ/ập vỡ hình tượng trong lòng anh. Trước khi ch*t, tình cảm của anh đã ng/uội lạnh rồi."

"M/a túy chính là q/uỷ dữ, nó biến mẹ anh thành con người khác, không còn chút yêu thương nào. Ngay cả sự phụ thuộc và tình yêu của anh dành cho bà cũng dần phai nhạt. Đó là lý do cuối cùng anh bóp cò."

"Bà ấy không đáng sống như thế. Bà đã nói vô số lần muốn ch*t, nhưng ba anh không cho, ngày ngày khiến bà sống không bằng ch*t."

...

Hắn kể về vết thương lòng không bao giờ lành lại bằng giọng điệu thản nhiên, nhưng tim tôi như thắt lại.

"Ba anh là kẻ đi/ên, Trần Song. Anh đành chấp nhận số phận, không dám đ/á/nh cược."

Tôi đứng hình.

"Thôi, ngoài trời lạnh lắm, về đi em."

Hắn đứng dậy, xoa đầu tôi.

"Vậy sau này anh có hạnh phúc không?" Tôi bất chợt hỏi.

"Chắc là có."

Hắn cười nhìn tôi.

Bước được vài bước, tôi quay lại nói với giọng kiên định: "Dù anh quyết định thế nào, em cũng ủng hộ."

Hắn bỗng bật cười, "Trần Song, em dễ khiến anh d/ao động lắm đấy."

"Em không có ý gì khác, chỉ là với tư cách bạn bè, em ủng hộ anh thôi."

Hắn đột ngột bước tới, kéo tôi vào lòng, tay nắm sau gáy tôi cúi xuống hôn, "Ai thèm làm bạn em?"

"Đời này đừng hòng."

Hôn thỏa thuê, hắn mới buông ra.

"Chỉ nghĩ đến việc sau này em vẫn ngốc thế này, dễ bị đàn ông lừa gạt là anh ch*t cũng trỗi dậy được."

"Anh mới ngốc!"

Tôi tức đi/ên người, hắn luôn muốn gì được nấy.

Tôi cũng đành bó tay, thôi không làm bạn thì không làm.

"Đi đây!" Tôi quay lưng bỏ đi.

"Vội thế? Bác sĩ Trần không mời anh lên phòng uống nước?"

"Cút!"

Tôi đóng sập cửa.

Khi chạy lên lầu nhìn xuống, bóng người đã biến mất từ lúc nào.

41

Vài ngày sau, cuộc sống tôi trở lại bình yên thì nhận được tin chấn động.

"Tổng giám đốc Tập đoàn Lục bị bắt, do chính con trai tố giác."

Tin bom tấn này làm chấn động giới tài chính.

Nghe tin, đầu óc tôi trống rỗng, vội gọi cho Tiêu Tử Dạ nhưng không liên lạc được.

Tối đó, Tiêu Tử Dạ tìm đến.

"Lo cho hắn?"

"Chuyện gì xảy ra? Đừng có úp mở."

"Làm giả tài chính, dính dáng m/a túy, án mạng..." Tiêu Tử Dạ liếc nhìn tôi, "Lần này cha Lục Tử Hiêu chắc chắn ngồi tù đến già."

"Còn Lục Tử Hiêu?"

"Hắn mà thoát ư?" Hắn ta thản nhiên, "Hôn thê đã hủy hôn ước, c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ rồi."

Đúng là cây đổ thì vượn bỏ đi.

"Hắn sẽ bị án bao lâu?"

"Em muốn hắn tù mấy năm?" Hắn cười hỏi, "Trần Song, em năn nỉ đi, năn nỉ là anh c/ứu hắn."

"Đừng đùa."

"Xem chưa, trong lòng em chỉ có hắn." Hắn nhấp rư/ợu, vẻ thư thái.

"Tôi..." Lòng tôi rối bời.

Những tội trạng của Lục Tử Hiêu, vào tù là đương nhiên.

Nhưng trong tim vẫn đ/au nhói khó tả.

"Đêm hắn ra đầu thú, còn gặp em đấy. Thiệt tình." Tiêu Tử Dạ cười nhạt.

Đêm tự thú?

Tôi chợt nhớ đêm đó, thì ra lúc ấy hắn đã lên kế hoạch hạ bệ cha mình?

Vậy tìm tôi là để nhìn mặt lần cuối sao?

Tôi nghẹn lời.

42

Sau đó tôi bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn.

"Lục Tử Hiêu ban đầu chối tội, nhưng nghe tôi nói sẽ thẩm vấn em, chưa đầy nửa tiếng đã nhận hết." Mẹ Quý Châu nhìn tôi đầy đắc ý.

Óc tôi đột nhiên ù đi.

"Trần Song, cô giỏi lắm đấy, dỗ được xã hội đen che giấu tội trạng?"

"Không đơn giản chút nào nhỉ?"

...

Bà ta tiếp tục mỉa mai.

Lần này, tôi không nghe nổi nữa, h/ồn xiêu phách lạc trở về nhà.

Danh sách chương

5 chương
12/06/2025 17:12
0
12/06/2025 17:10
0
12/06/2025 17:03
0
12/06/2025 17:02
0
12/06/2025 17:00
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu