Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Cậu Ấm
- Chương 1
Tôi Cưỡng Hôn Thiếu Gia Xã Hội Đen
Người đàn ông t/àn b/ạo chĩa sú/ng vào tôi, bắt tôi phẫu thuật cho hắn.
Tôi đang phân vân nên kết liễu hắn bằng một nhát d/ao hay hai nhát.
Hắn dí sú/ng vào eo tôi: "Em nghĩ d/ao của em nhanh hơn, hay sú/ng của anh nhanh hơn?"
Đồ khốn!
Hắn còn ép tôi giảm đ/au cho hắn. Tôi liều mạng, đ/è hắn xuống hôn một cái.
Kết quả, vị thiếu gia luôn miệng đe dọa b/ắn tôi, bị hôn đến nỗi không cầm nổi sú/ng.
1
Trong căn phòng tối om, một lực đ/au điếng truyền từ eo lên.
"Đang làm gì đấy?"
Giọng trầm khàn x/é tan màng nhĩ tôi.
Toàn thân tôi lạnh toát.
"Đang lên Google." Tôi đưa màn hình điện thoại cho hắn xem, "Tôi không báo cảnh đâu."
"Là bác sĩ mà mổ x/ẻ còn phải tra Google?" Hắn quát tôi.
Tôi sợ đến mức ngã phịch xuống đất, "Em chỉ là sinh viên y năm ba, chuyên ngành thú y thôi."
"Vậy bao giờ thì mổ?"
"Ngay bây giờ."
Tôi đứng phắt dậy, sợ hắn gi*t mình.
Nửa tiếng trước, tôi đang nằm nhắn tin với bạn thân.
Thề sẽ dùng 10 năm mạng sống của bạn trai cũ để đổi lấy hoàng tử cưỡi mây ngũ sắc đến cưới mình.
Thì một gã đàn ông mình đầy thương tích, đ/ập cửa sổ lao vào.
Đến lấy mạng - chó của tôi!
Gã này, mấy hôm trước tôi từng gặp ở phòng khách của ông ngoại, là bệ/nh nhân của ông.
2
"Tắt điện thoại đi." Hắn mất kiên nhẫn.
"Nhưng mà..." Bị sú/ng dí vào eo, tôi lập tức ngoan ngoãn, "Vâng."
"Làm theo lời anh, có rư/ợu không?"
"Có thì có..." Tôi ngập ngừng, "Nhưng em uống một ly là say, tay run không cầm nổi d/ao mổ."
"Để sát trùng! Không phải uống!" Hắn trừng mắt.
"À ừ."
Căng thẳng đến mức tôi quên cả điều cơ bản này.
Tôi lén lấy chai Mao Đài của ông ngoại đổ lên vết thương vai hắn.
Áo hắn ướt sũng.
Tôi đành phải cởi đồ hắn ra.
Cởi xong, nhìn 8 múi cơ bụng săn chắc, mặt tôi đỏ ửng lên.
Đưa tay định cởi thắt lưng, tim đ/ập thình thịch.
"Cởi quần anh làm gì?" Giọng hắn khàn đặc.
"Em thấy trên mạng bảo làm phẫu thuật phải cởi hết để theo dõi tình trạng bệ/nh nhân..."
"Không cần." Hắn nắm lấy tay tôi, cười khẩy, "Mặt em đỏ thế này, liệu có tập trung được không?"
Kh/inh thường năng lực nghề nghiệp của tôi sao?
"Anh chịu đ/au đi." Tôi nghiến răng, đ/âm mũi d/ao vào vết thương.
"Xèo—".
Hắn đ/au đến nỗi hít một hơi, tay siết ch/ặt eo tôi suýt làm g/ãy xươ/ng.
"Tìm thấy chưa? Viên đạn."
"Chưa... chưa ạ."
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh m/áu me kinh khủng thế này.
Tay càng run, càng không tìm thấy.
"Đau quá, cho anh ít th/uốc tê." Hắn rên rỉ.
"Ở đây làm gì có th/uốc tê."
"Muốn ch*t không?" Hắn nổi đi/ên vì đ/au, lên đạn rồi dí sú/ng vào eo tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, biết tìm đâu ra thứ đó?
"Nghĩ cách giảm đ/au, nhanh!" Hắn thúc giục.
Nghĩ cách gì bây giờ? Căng thẳng đến phát ói.
Cuối cùng, đầu óc mụ mị, tôi cúi xuống hôn hắn.
3
Khi hắn tỉnh táo, đẩy tôi ra.
"Em làm gì thế?" Hắn trừng mắt.
Tôi sợ đến mức hàm đ/á/nh bật bật, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn thở dài, nằm xuống, "Bây giờ không phải lúc làm chuyện này!"
"Anh bảo em giảm đ/au mà."
"Giáo viên nào dạy em thế?"
"Trên TV."
Trên TV, đàn ông đ/au đớn, chỉ cần phụ nữ hôn một cái là hết đ/au.
"Xem TV mà cũng tin? Em không có n/ão à?" Hắn lại quát.
"Còn đ/au không?" Tôi hỏi.
Hắn nhìn tôi vài giây, "Còn muốn hôn anh nữa à?"
Tôi đâu có muốn hôn, tôi không hề muốn.
Im lặng, tôi cúi đầu lấy viên đạn ra.
Hắn đ/au đến mức không quan tâm tôi nữa, mồ hôi túa ra. Khi sắp lấy được viên đạn, hắn khẽ hỏi: "Tên em là gì?"
"Trần Song."
"Bao nhiêu tuổi?"
"21."
Hắn dừng lại, "Lần đầu hôn à?"
"Làm gì có?" Tôi phản pháo, sợ bị chê cười.
Thực tế, hắn đang cười, cười rất tà.
"Cúi xuống chút." Hắn nhìn tôi.
"Gì cơ?" Tôi cúi xuống nghe hắn nói.
Hắn đột nhiên đưa tay ôm đầu tôi, hôn lên môi tôi.
Khác hẳn lần trước, hắn còn thè lưỡi...
Đầu óc tôi trống rỗng, hắn thì thào bên tai: "Lấy ra nhanh đi."
"Ừ ừ." Tôi chợt nhận ra hắn đang "giảm đ/au".
Khi hắn cắn vào môi tôi, tôi dùng kẹp gắp viên đạn ra. Hắn đ/au buông miệng.
"Kỹ thuật không tồi, bác sĩ Trần." Hắn cười.
"Cảm ơn khen." Tôi ngượng ngùng.
Ngay sau đó, tôi bị hắn đ/á/nh gục.
4
Tỉnh dậy, hắn đang hút thuốch bên cửa sổ.
Nhớ lại đêm qua hết lòng c/ứu hắn mà bị đ/á/nh gục, tôi tức đi/ên.
"Anh đ/á/nh em! Ăn cháo đ/á bát!" Tôi xông tới ngẩng đầu trừng mắt.
Hắn cao quá, đ/au cổ.
Hắn cười khẩy, đưa th/uốc lá ra xa, "Không đ/á/nh gục, em ngủ được sao?"
"Em ngủ ngon lắm!"
Đêm nào cũng 3h sáng mới ngủ, cần gì hắn lo?
"Tư thế ngủ không được đẹp." Ánh mắt hắn dừng ở chân tôi.
Tôi chợt thấy chân lạnh toát, nhìn xuống—
Trần truồng?
"Anh! Cởi đồ em?" Tôi gi/ận sôi.
"Anh cần tự tay cởi sao?" Hắn cười búng tàn th/uốc.
"Anh!"
"Em tự kêu nóng, cựa quậy..." Hắn nhíu mày, "Ngủ với người khác cũng sợ nóng thế à?"
"Em ngủ với ai?"
"Chưa ngủ với đàn ông bao giờ?"
"Bi/ến th/ái! Sao anh chưa đi?" Tôi mở cửa đuổi hắn.
Đoàng!
Viên đạn xuyên cửa.
"Nằm xuống!" Hắn ôm tôi lăn xuống đất, nhét vào tủ quần áo, b/ắn trả rồi khoá cửa.
Quay lại, mặt tôi tái mét.
"Họ là ai?"
"Người không tốt." Hắn kéo tôi ra, "Phải rời đi thôi."
"Chúng ta?" Tôi lùi lại, "Em không đi với anh!"
Hắn nhìn tôi, "Không do em quyết định."
Hắn lấy ga giường bện dây thừng.
Bị dẫn ra cửa sổ tầng 3, chân tôi bủn rủn.
Chương 7
Chương 6
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook