Lúc này, gần trở thành ân nhân mạng tôi.
"Tất nhiên rồi."
Tôi nụ cười rạng rỡ với chào Diễn Chính Dương Tống Thi đang đứng sững chỗ.
"Chúng đây, tạm biệt."
Bước những bước nhàng xe, vào ghế phụ lái.
Ngoái đầu đối diện.
Trên Tống Thi, ngạo nụ cười vốn chất đầy giờ biến chỉ còn sự kinh ngạc sững sờ.
Còn Diễn Chính chau mày, mắt sâu thẳm, nhận cảm xúc trong mắt.
Chiếc chóng lao đi.
Một lúc sau, mới nhớ tôi.
"Bạn à?"
Tôi gật đầu.
"Cũng coi vậy."
"Chính đàn ông mà thèm bao nhiêu năm nay?"
Tôi tròn mắt anh.
"Làm biết?"
"Đoán thôi." trả lời dứt khoát, "Người bên cạnh bạn ta?"
"Ừ." gật đầu, thăm dò anh: "Xinh không?"
"Khá xinh." Anh suy nghĩ.
Thật lời thành thật.
Con hẳn thích kiểu eo gương thiên thần, thân hình rũ.
Tôi thở dài.
"Nếu liệu chọn cô ấy thay vì không."
Lục tôi.
"Sao, chưa bỏ hy vọng à?"
"Không vậy." nhún vai.
Có lẽ con thích đặt giả thiết vậy.
"À, vừa rồi cảm ơn anh."
Xe chạy ái.
Lục lăng, mắt thẳng trước, chút lời tôi.
"Cảm ơn vì gì?"
"Cảm ơn vãn tình thế."
Anh đầy ngờ vực.
Tôi hắng giọng, thích: "Bởi vì... với họ rằng bạn tôi."
Trên lúc này mới ra, giọng điệu tỏ hơi hối h/ận.
"Lúc hiệu cả."
"Hả?"
"Bằng thể hiện tốt hơn chút."
Tôi nhịn được cười.
"Không hối h/ận, biểu hiện vừa rồi hoàn hảo, ít nhất điểm?"
Lục tỏ nghi ngờ này.
"Tôi nhớ chẳng làm cả."
"Không làm gì, đẹp cũng ông già, còn lái chiếc ngầu bất cô nào mở cửa sẽ gh/en tị đi/ên."
Biểu cảm chút bất lực.
"Có mức không?"
"Tất lẽ hoàn biết mình."
Tôi thành anh.
"Thế còn cậu?"
"Tôi sao?"
"Vì chuyện với bình tĩnh thế."
"Này, chỉ bề ngoài thôi. Trông bình tĩnh, thực mỗi lần chuyện với trong lòng cực phấn khích." Đợi đã...
Tôi bụm miệng.
Vừa rồi thế?
Hình hơi quá tự do rồi.
Lục nhịn được cười đầy hứng thú.
"Cậu cũng dám nói."
Tôi x/ấu hổ cùng.
Đều miệng mình, nên nữa hơn.
Khi Vân Đỉnh, dường tắc nghẽn.
Đợi lâu thông thoáng.
Hỏi mới biết, hôm qua trận mưa lớn, đoạn đường xa sạt lở giờ qua được.
Nghĩa hiện con đường này núi.
Tôi nhiều chuẩn quay đầu,
"Còn đường nào khác không?" Nam.
Anh suy nghĩ chút.
"Có con đường nhỏ, được."
Vậy làm đây?
Đợi chỗ lúc.
Lại nhiều quay đầu rời đi.
Cũng đỗ bãi trống xa, bộ núi.
Lục thở dài.
"Xem sự bộ rồi."
Nhìn con đường quanh co gập ghềnh.
Tôi hơi mừng, may trong túi còn đôi bằng để thay.
Bằng không, với đôi cao kia mà đỉnh chắc sẽ rộp m/áu.
Bật đèn pin điện thoại lên, tầm rõ ràng.
Đột nhiên ý nghĩ trong đầu tôi.
"Lục Nam, chúng ta chứ."
Đối phương ném mắt sâu thẳm.
"Đừng chuyện kinh dị vậy được không?"
Ồ.
Tôi dường đó.
"Anh sợ à?"
Đối phương trả lời.
Tôi giả hào hùng nói: "Không sao, sẽ bảo Nói thật, chàng to mà sợ rắn, chà chà."
"Cậu biết nơi này không?" đột nhiên tôi.
"Là gì?"
"Nghĩa địa."
Tôi sững người, sau nhận hẳn đang với tôi.
"Làm thể?"
"Cậu nghe địa phương sao, phóng cư/ớp hoành hành, đ/ốt phá gi*t chóc, hại ch*t nhiều dân lành tội. Sau Đảng Cộng tấn công chiến đấu ch*t với bọn cư/ớp, bên thương số, phần x/á/c ch*t ch/ôn trên này, nhiều trong những tên cư/ớp cực hung á/c."
Vốn chỉ nghe nghiêm túc Nam, dần dần chắc hay đùa.
"Anh đang lừa không."
Anh lắc đầu, giọng trầm thấp.
"Đây chuyện nghe mấy cụ già địa phương hay giờ biết."
Tôi cảm trên cánh nổi trận da gà, da đầu cũng tê dại.
Xung quanh dường đột nhiên trở nên âm u.
Tôi bước tới lấy Nam.
"Này, đừng chúng ta song song được không."
"Sao, sợ m/a?" Giọng hơi cao lên.
Nói ai mà sợ m/a.
Nhưng ch*t cũng thừa nhận này.
"Đương, đương nhiên sợ."
Lục cười.
Hai tiếp tục đi.
Đi thêm lúc.
Đột nhiên tiếng "oàng" vang lên, kèm theo tiếng kêu quái dị "quạc quạc".
Khiến suýt ngừng tim, thức dựa vào bên cạnh, dưới giẫm thứ mềm mềm.
"A, rắn."
Tôi hoảng lo/ạn lùi lại, bước hụt, ngã báo trước.
Trong tắc, chóng giơ định kéo tôi.
Kết là, chúng ngã xuống.
Bi thảm là, chúng đang leo núi.
Bình luận
Bình luận Facebook