「Không sao đâu, không làm phiền đâu. Cậu cứ tắm đi, bọn tôi nói chuyện với nhau thôi.」
Tôi hào phóng đẩy cô ta vào phòng tắm, không chút ngại ngần: 「Tắm kỹ vào, tắm sạch sẽ một chút nhé.」
23
Quay lại thì Lưu Ngôn đã ngồi trên giường, ánh mắt hướng về phía tôi như muốn nói: Lại định diễn trò gì đây?
Tôi bước đến ngồi cạnh, giọng ngọt ngào: 「Anh Lưu Ngôn ơi, kể cho em nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ đi?」
「Kể chuyện gì?」- Anh ta hợp tác đáp lời.
「Em muốn nghe câu chuyện về... những cô gái phải trả giá vì sự ngỗ ngược của mình.」
「Ầm!」
Một tiếng động lớn vang lên từ phòng tắm như có vật gì đó rơi xuống.
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Lưu Ngôn. Anh cúi xuống lấy điện thoại, mở bài viết về tác hại của thức khuya.
「Nên bắt đầu từ đâu nhỉ?」
Ngón tay anh chạm nhẹ lên trán tôi, giọng trầm ấm: 「Từ đôi mắt, bờ môi, hay là...」
「Cạch!」
Cánh cửa phòng tắm bị đẩy mạnh. Trần Viêm bước ra trong tình trạng lếch thếch. Ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ kh/inh miệt và chấn động, gương mặt như đang ch/ửi thầm tôi trơ trẽn, giọng nói ngập ngừng: 「Em... em buồn ngủ rồi, về trước nhé.」
Cô ta lao về phía cửa như trốn chạy, thậm chí quên cả đồ dùng vệ sinh cá nhân, tựa hồ sợ tôi giữ lại tr/a t/ấn tinh thần.
Khả năng chịu đựng kém cỏi thế mà còn đòi chơi trò tiểu xảo?
Trò này của cô ta, nếu tôi nổi gi/ận thì hóa ra mình nhỏ mọn. Nhưng nếu không phản ứng, lại dung túng cho thói đạo đức giả kiểu "trà xanh" của cô.
Là người thấu tình đạt lý, tôi chọn cách khiến cô ta khó chịu đến tận xươ/ng tủy.
24
Sau khi Trần Viêm rời đi, tôi hào hứng nhảy nhót trên giường.
Đến khi Lưu Ngôn đóng cửa, nằm xuống chiếc giường đối diện, tôi mới chợt hỏi: 「Anh làm gì thế?」
「Lại đây, anh kể bí mật cho em nghe.」- Anh vẫy tay.
Tôi do dự bước tới, bị anh kéo mạnh vào lòng. Vòng tay anh ấm áp dịu dàng như cơn gió chiều hè man mác.
「Anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi.」
Lưu Ngôn dựa đầu lên vai tôi, giọng nói pha chút bất đắc dĩ: 「Cho anh ôm một lát, anh sẽ tha thứ cho em.」
Chuyện ăn đồ thừa coi như xóa sổ?
Tôi cọ má vào anh, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mà ngáp ngủ.
Khẽ gọi: 「Lưu Ngôn...」
Anh không đáp. Tôi thì thầm: 「Anh từng nghĩ đến chuyện chia tay em chưa?」
Lúc ý thức mơ hồ chìm vào giấc ngủ, hai chữ vang lên rõ ràng: 「Chưa.」
Hai tiếng ấy bay lên không trung, tan thành đám mây bồng bềnh phủ lên giấc mơ, đem đến đêm ngủ ngon lành.
25
Hôm sau Kỷ Thư Ninh vẫn dậy sớm. Tôi vừa ngáp dài bước ra đã thấy Trần Viêm đang nói chuyện với cô.
Nhìn thấy tôi, Trần Viêm lập tức hạ giọng. Cô ta vừa nói bên tai Kỷ Thư Ninh vừa liếc nhìn tôi, phát ra thứ âm thanh hàm ý: "Tôi đang nói x/ấu cô đấy, nhưng cô làm gì được tôi?"
Tôi thong thả bước tới, ném túi đồ vệ sinh cô ta bỏ quên hôm qua xuống đất: 「Đồ của cô đấy.」
Tiếng túi nilon rơi xoạt xoạt. Trần Viêm lùi lại, Kỷ Thư Ninh cúi xuống nhặt chiếc khăn mặt.
「Viêm Viêm, đây không phải đồ của em sao?」- Cô ngơ ngác nhìn Trần Viêm - 「Sao lại ở chỗ Phi Ngữ?」
Trần Viêm đơ người. Tôi vỗ vai cô ta: 「Lần sau nhớ cẩn thận, đừng mang đồ cá nhân vào phòng bạn trai người khác.」
Thấy cô ta im lặng, tôi tiếp lửa: 「Đặc biệt là bạn trai của tôi.」
26
Không khí suốt đường về trường ngột ngạt kỳ lạ. Trần Viêm lúc đầu còn cười chụp ảnh bằng điện thoại Kỷ Thư Ninh, sau đó lảng ra xa. Kỷ Thư Ninh có lẽ đã đoán ra ẩn tình, cúi đầu im thin thít. Chỉ có Tiểu Bạch vẫn líu lo như lúc đi.
Còn Lưu Ngôn - anh thay đổi hoàn toàn. Anh luôn nắm tay tôi, che chở từng bước đi khó khăn, sợ tôi vấp ngã. Lên núi tôi còn là đống rác dưới cống, xuống núi đã thành bảo vật trong lòng anh. Đúng là tâm tư đàn ông khó đoán, em gái tôi chỉ cần ăn vạ.
Gần tới trường trời đã tối. Tiểu Bạch đề nghị đi tắt qua bệ/nh viện.
「Không được.」- Tôi và Lưu Ngôn đồng thanh.
「Tại sao?」
Tôi chớp mắt thần bí: 「Em chưa nghe tin đồn à? Bệ/nh viện này xưa là nhà dân, kiểu nhà gỗ. Một ngày bỗng hỏa hoạn...」
Miệng Tiểu Bạch há hốc. Kỷ Thư Ninh siết ch/ặt tay cô, ngón tay run nhẹ. Tôi tiếp tục: 「Cả dãy nhà ch/áy rụi, th/iêu ch*t một bé gái. Đêm đến, có tiếng bé gái...」
「Thôi đi! Đừng bịa nữa!」- Tiểu Bạch bịt miệng tôi, vội vã đổi đường.
Đi được một đoạn, tôi phát hiện sắc mặt Lưu Ngôn cũng không ổn, liền nũng nịu trêu: 「Anh Lưu Ngôn cũng sợ à?」
「Không.」- Anh đáp nghiêm túc.
「Thế sao không nghe Tiểu Bạch?」
「Vì anh không thích vào bệ/nh viện.」- Lông mày anh châu lại.
Đúng là á/c cảm thật rồi. Tôi thè lưỡi, không dò hỏi thêm.
27
Không biết có phải vì mất mặt không, mấy ngày sau Trần Thư Ninh đều trốn tôi. Tan học cô không về ký túc, đợi sát giờ đóng cửa mới lén về.
Thứ Tư hết giờ, cô về phòng đặt sách xuống rồi biến mất. Tiểu Bạch đang nằm chơi điện thoại, tháo một bên tai nghe hỏi: 「Cậu cãi nhau với Thư Ninh à? Sao tớ thấy cô ấy sợ cậu thế, cậu... đ.m!」
Bình luận
Bình luận Facebook