Kỳ Mạc nói bố mẹ anh ấy nghe tin tôi sắp thành hôn, nhất quyết mời tôi và ông đến bộ lạc tổ chức hôn lễ.
Mẹ Kỳ Mạc trước đây ốm nhiều năm, nhờ dùng phương th/uốc của ông nội tôi mới khỏi hẳn.
Cả nhà họ đều biết ơn ông và rất quý tôi.
Thế là đám cưới của tôi và Trình Gia được tổ chức vào tháng Dê Con tại bộ lạc người Khương.
Ngoài gia đình Kỳ Mạc còn có các du mục khác trên thảo nguyên, mọi người nhiệt tình nhảy múa quanh đống lửa ban đêm.
Tôi và Trình Gia mặc phục sức dân tộc Khương, bị đám đông cuồn cuộn ép sát vào nhau.
Trong tiếng hát vang trời, họ cười đẩy tôi vào lòng Trình Gia.
Trình Gia cao lớn, ôm tôi vào lòng không buông.
Không khí đêm ấy hừng hực, rộn ràng.
Mọi người ăn thịt nướng, uống rư/ợu sữa, hát vang bài ca, quây quần nhảy múa.
Trong ánh lửa, tôi thấy ông nội ngồi không xa đang cười nói vui vẻ với bố Kỳ Mạc, mặt hồng hào.
Ngẩng lên nhìn Trình Gia, anh cũng đang cúi xuống ngắm tôi.
Đôi mắt anh phản chiếu ánh lửa, lấp lánh những mảnh sáng đẹp đẽ.
Tôi thấy bóng mình in trong đáy mắt anh, chìm sâu trong ánh nhìn, rồi cười toe toét với anh.
Anh cúi xuống áp trán vào tôi, hôn khẽ bên mép.
Tôi quàng cổ anh, ngửi thấy mùi rư/ợu sữa ngựa cùng hương thơm quen thuộc tỏa ra từ người anh khiến lòng bình yên.
Tôi hỏi: "Trình Gia ơi, em vui lắm, anh có vui không?"
Anh gật đầu cười, cúi sát tai tôi thì thầm: "A Ly, em nhìn kìa, trăng trên Thiên Sơn tròn quá."
Tôi theo hướng anh nhìn, thấy vầng trăng như ngọc bạch ngọc treo lơ lửng trên dãy tuyết sơn xa xăm.
Chợt nhớ câu chuyện thương nhân Trung Nguyên kể: Chu Mục Vương ngự bát tuấn mã xa tới Tây Thiên Sơn, tặng Tây Vương Mẫu nhiều gấm lụa.
Tây Vương Mẫu đáp lễ bằng kỳ trân dị bảo, uống rư/ợu hát rằng: "Chúc quân trường thọ, nguyện quân tái lai."
Tôi không cần mối duyên ngắn ngủi ấy, kỳ trân quý giá nhất Thiên Sơn phải dành cho người xứng đáng nhất.
Nhìn sâu vào mắt Trình Gia, tôi nghiêm túc nói: "Em tặng anh vầng trăng Thiên Sơn, Trình Gia ơi, chúc anh trường thọ, nguyện chúng ta mãi bên nhau."
12
Chúng tôi ở lại bộ lạc người Khương vài ngày, sau đó ông về thành Ổ Nê phơi th/uốc.
Tôi dẫn Trình Gai trở về lều dạ gần Thiên Sơn.
Ngựa của tôi tên Tuyết Trảo vẫn nuôi ở đó.
Trình Gia cũng có ngựa, chọn từ lúc ở Thiện Thiện.
Tôi đặt tên nó là Sương Hoa, cùng màu trắng muốt như Tuyết Trảo, đều là ngựa quý Đại Uyển.
Ban ngày chúng tôi cưỡi ngựa đến Thiên Trì chăn thả.
Thỉnh thoảng giúp ông đào th/uốc.
Tuyết Thiên Sơn nuôi dưỡng vạn vật, đóa sen tuyết tinh khiết ngời ngời.
Đêm đến nằm ngoài lều ngắm trăng, bốn bề tĩnh lặng chỉ có đôi ta.
Vẫn nhớ mấy ngày thành hôn ở bộ lạc, đêm đêm cùng anh nắm tay ngủ trong lều dạ.
Không ai nói lời nào, lâu sau tôi tưởng anh ngủ, bèn cù lòng bàn tay anh.
Trình Gia ngoảnh lại, đôi mắt đen láy long lanh.
Tôi hỏi: "Anh buồn ngủ không?"
Anh lắc đầu.
Tôi liền cọ cọ vào lòng anh.
Anh ôm ch/ặt tôi, cằm đặt lên đỉnh đầu tôi, khẽ cười: "Ngủ đi."
Không cam lòng, tôi sát tai hỏi: "Ngủ thế thôi sao? Không làm gì à?"
Ánh lửa ngoài lều le lói chiếu vào, tôi mong chờ nhìn anh. Anh đỏ mặt, tay giữ đầu tôi ép vào ng/ực, giọng khàn khàn: "Không được, bóng sẽ in lên lều, người khác thấy mất."
Tôi ôm ch/ặt bất cần: "Không sao đâu, mọi người đều thế, em còn trông thấy nữa là."
"Không được."
Anh lặp lại bên tai, vỗ nhẹ mông tôi: "Phi lễ vật thị, sau này không được xem nữa."
"......"
Mặt tôi ch/ôn trong ng/ực anh, ngửi hơi thở quen thuộc mà lòng xao xuyến: "Nhưng em muốn đẻ rồng con."
"Hửm?"
"Con, con cái ấy mà. Em muốn có con."
Tim Trình Gia đ/ập thình thịch, vòng tay ấm nóng truyền sang.
Tôi ngước nhìn anh đầy mong đợi. Anh nín thở, tai đỏ bừng, tay từ từ luồn vào áo tôi, đặt lên eo rồi cúi đầu vào cổ tôi cười khẽ: "Đừng nóng vội, đợi thêm chút nữa."
Anh đúng là kiên nhẫn thật.
Có lúc tôi tưởng anh bị bệ/nh.
Vì ở bộ lạc người Khương, mẹ Kỳ Mạc từng hỏi khẽ: "Sao đêm nào hai đứa cũng im thin thít? Anh ta có vấn đề gì à? Thế này không ổn đâu."
Tôi đang đ/au đầu nghĩ cách báo với ông chữa bệ/nh cho Trình Gia.
Ai ngờ khi về lều dạ dưới Thiên Sơn chỉ có hai đứa, bản tính anh mới lộ ra.
Trời tối đen, anh ôm tôi lăn lộn trên cỏ không ngừng, đến lúc tôi buồn ngủ díu mắt lại bị anh véo gáy: "Dậy, đẻ con đi."
Tôi ừ hử không thèm trả lời.
Anh vỗ mông, nựng tai tôi, tiếp tục dỗ dành bằng giọng khàn khàn: "A Ly ngoan, dậy đẻ con đi, cố thêm chút."
Tôi thấy Trình Gia không đáng yêu như trước, hơi x/ấu tính.
Nhưng vẫn cực kỳ cực kỳ thích anh.
Sau này chúng tôi lại về thành Ổ Nê.
Trình Gia biết hết mọi thứ, Tây Vực nhiều gia súc, ưa ăn thịt, anh dùng cách Trung Nguyên nướng, còn làm được cả thịt ướp, lẩu nhúng.
Anh còn biết ủ rư/ợu nho, vị ngọt hơn rư/ợu chúng tôi thường uống.
Những lúc chán bánh Hồ và thịt khô, tình cảm với Trình Gia lên tới đỉnh điểm, được anh cho ăn no mặt tròn xoe.
Hàng xóm xung quanh cũng thích tài nghệ Trung Nguyên của anh, cô A Tang tiệm nhạc cụ còn chạy đến hỏi tôi quen Trình Gia ở đâu, nàng cũng muốn tìm người Trung Nguyên như thế để kết hôn.
Cô ta ngày nào cũng sang chơi, món gì Trình Gia làm cũng đòi nếm thử.
A Tang mặc áo ng/ực trần và áo khoác hở rộng, váy ngắn hơn tôi, trưa nắng để lộ bắp chân vây quanh Trình Gia hỏi có thích đàn hồ cầm không, nàng đàn hay lắm.
Bình luận
Bình luận Facebook