Thu Thu Không Mệt Mỏi

Chương 6

01/07/2025 04:30

Tôi thực sự muốn khóc mà không ra nước mắt.

Tôi quay lại nhìn Chu Quyện, hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì, tất nhiên càng không có ý định giải thích giúp tôi.

"Biết rồi còn không cút đi!"

"Được rồi, được rồi, đúng là trọng sắc kh/inh bằng hữu." Mấy chàng trai vội vã bỏ chạy ra ngoài, áo khoác cũng không kịp lấy.

"Tiền bao giờ anh chuyển cho bọn em?" Một chàng trai liều mạng hỏi.

"Tao có đ/á/nh bài bao giờ đâu mà đòi tiền?" Chu Quyện ngồi đó cười nhẹ.

Tôi...

"Chu Quyện, không phải, anh... chúng em không lẽ lại đòi tiền cô gái này sao?"

"..." Hắn im lặng, từ từ đứng dậy, chưa kịp nói gì thì mấy người kia đã sợ chạy ra ngoài cửa.

Pạch...

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa, dựa người vào cửa nhìn tôi.

"Tiền bao nhiêu vậy? Hay là... tôi trả?" Tôi đúng là c/âm ăn mắm, đáng lẽ không nên tin lời thua thì Chu Quyện chịu.

"Ừ, vậy em trả đi." Hắn cười nói.

"Nhiều không?" Tôi bực bội.

"Cũng được." Giọng hắn nghe kiên nhẫn lạ thường, nhưng tôi chỉ muốn khóc.

"Trả góp được không?" Tôi cảm giác như mình bị lừa.

"..." Hắn lại im lặng, tự châm một điếu th/uốc, "Bảo chơi là chơi, em có ng/u không? Kém cỏi thế..." Hả?

Chê tôi kém thì tôi hiểu, nhưng sau đó hầu như mỗi lần đ/á/nh bài tôi đều hỏi ý kiến hắn, chẳng phải hắn đều mặc nhiên đồng ý sao?

"Lẽ nào anh biết đ/á/nh?" Tôi chợt tỉnh ngộ, hình như hắn cố ý để tôi thua.

Hắn lại cười: "Tao mà đ/á/nh, bọn chúng sẽ thua đến nỗi ướt quần."

"Vậy sao anh không tự đ/á/nh! Cứ bắt tôi đ/á/nh làm gì!" Tôi tức đi/ên lên, đúng là đồ vô lại.

"Cho em nhớ đời!" Hắn dập th/uốc, bước đến, ôm ch/ặt lấy tôi, ghì tôi vào cửa, cúi đầu định hôn xuống.

Tôi hoảng hốt né đầu vào giây cuối.

Nụ hôn của hắn dừng trên đỉnh đầu tôi.

Hành động bất ngờ của hắn khiến tôi rối bời, tim đ/ập nhanh như muốn n/ổ tung.

"Không cho hôn?" Hắn cười hỏi, "Câu cá à?"

"Không phải!" Giọng tôi r/un r/ẩy, "Tối nay em đến chỉ để nói với anh, chuyện làm bạn gái anh hôm qua em đã suy nghĩ cả đêm... anh coi như em chưa nói gì nhé."

"Ừ." Giọng hắn nghe vẫn tỉnh táo.

"Áo em cũng trả anh rồi, chuyện đó coi như xong được không?" Đầu óc tôi giờ như một mớ bòng bong.

"Em nói xong là xong?" Giọng hắn trầm xuống, "Đừng có giỡn mặt với tao, tao không kiên nhẫn đâu."

"Em không giỡn." Tôi thực sự muốn khóc.

"..." Hắn ngẩn người một giây, rồi buông tôi ra, lùi lại một bước.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Chơi không nổi thì đừng chơi." Hắn quay lấy túi xách đưa cho tôi.

Tôi với tay đón lấy, nhưng hắn lại kéo tôi vào, khiến tôi đ/âm sầm vào ng/ực hắn.

Hắn cao thật, đứng gần thế khiến tôi thấy bị áp lực kinh khủng.

Hắn lại cúi đầu xuống...

Tôi h/oảng s/ợ dùng túi che miệng mình.

Đôi mắt sâu thẳm buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn, "Tao không phải người tốt, xung quanh tao cũng chẳng có ai tốt, tốt nhất em tránh xa ra."

"Vâng... vâng..." Tôi sợ hãi gật đầu lia lịa.

"Nhớ lấy." Hắn cắm một tấm thẻ phòng vào tóc tôi, rồi quay lưng bỏ đi.

"Đừng để tao gặp em lần nữa, tao không chơi với rau non."

Tôi...

Không cần hắn nói, tôi cũng không dám gặp lại hắn đâu, đ/áng s/ợ quá.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng.

Đến phòng theo số thẻ, vào trong tôi lập tức khóa cửa cẩn thận.

Hôm sau về trường, tôi nằm trên giường lướt Weibo.

Tay hư, lướt qua Weibo của Liễu Thanh.

Cô ấy đăng một dòng trạng thái: "Em sẽ mãi đợi anh, đợi anh quay đầu."

Ánh mắt tôi dừng lại.

Tất nhiên tôi biết người cô ấy đợi là ai, chính là thần tượng của cô ấy.

Tôi mở phần bình luận duy nhất bên dưới.

Là Giang Trừng: "Đồ ngốc."

Một chữ "ngốc" thôi mà ngọt ngào tràn cả màn hình.

Tôi thoát trang cá nhân cô ấy, lại vào trang cá nhân của người duy nhất Liễu Thanh theo dõi.

Vẫn không có bất kỳ trạng thái cá nhân nào, chỉ toàn chia sẻ các giải đấu.

Người đó chính là Chu Quyện.

Ba năm qua, tôi đã âm thầm lướt qua ba trang Weibo này mỗi ngày.

Tôi từng vô cùng phấn khích khi phát hiện Liễu Thanh có thần tượng.

Như vậy Giang Trừng có thể từ bỏ rồi, có thể thích tôi rồi chứ?

Kết quả thì sao?

Tôi cảm thấy tuổi thanh xuân của mình đã cạn kiệt, mà hắn vẫn chưa thích tôi.

Nghĩ đến đây, tôi tắt màn hình, hủy theo dõi ba người bằng tài khoản phụ.

Vừa đặt điện thoại xuống, ký túc xá đón một vị khách không mời - Liễu Thanh.

Cô ấy mặc váy trắng, đi giày cao gót, xinh đẹp tuyệt trần, nhìn thấy tôi liền nói ngay: "Em với Chu Quyện không hợp nhau, đừng tìm hắn nữa."

Danh sách chương

5 chương
01/07/2025 04:34
0
01/07/2025 04:32
0
01/07/2025 04:30
0
01/07/2025 04:29
0
01/07/2025 04:27
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu