Vừa rồi có một đoàn thương hồ từ tây vực trở về, mang theo loại kim ty thán thượng hạng. Nghe theo chỉ thị của gia chủ, chẳng hiểu vì sao lại vòng một đường vòng lớn từ phía Tây Lăng này đi qua.
“Giờ chúng ta đã hiểu, gia chủ muốn chúng ta đưa than tới cho chủ mẫu tương lai, vậy chúng ta đâu dám nhận tiền bạc?”
Kim ty thán giá cao ngất được khiêng từng giỏ xuống Tây Lăng Tự. Tiêu Thành Nghiệp cũng coi như khoe mẽ một phen trước mặt Tống Như Chức.
Dùng đồ người ta thì mềm lòng, Tống Như Chức không tiện nói x/ấu Tiêu Thành Nghiệp nữa, chỉ có thể lẩm bẩm bên cạnh: “Ừ, cũng tạm xứng với ngươi thôi.”
Từ đó về sau, thương đội họ Tiêu từ kinh thành xuất phát, luôn phải vòng qua Tây Lăng trước, để lại một phần hàng hóa quý giá tại Tây Lăng Tự.
Nhờ vậy, tại chùa ta vẫn được thưởng thức hoa quả đúng mùa, bút nghiên vừa tay. Còn những y phục, trang sức đắt tiền kia, ta vẫn từ chối. Ta không thể quên lời dạy của nương nương: khi ở chùa cầu phúc, một bộ áo nâu sồng là đủ.
Đợi đến khi hạn kỳ mãn, ta cùng Tống Như Chức trên đường trở về vẫn ngồi chung xe. Trong xe, nàng ướt đẫm khóe mắt.
“Lưu Văn Ngọc, sau này ngươi xuất giá rồi, cũng phải thường xuyên gửi thiếp mời ta đấy. Ta nhất định phải tận nơi xem thử phủ họ Tiêu xây dựng hoành tráng đến mức nào?”
“Nếu thật sự không tìm được ai chơi cùng, ngươi có thể tiếp tục b/ắt n/ạt Lưu Uyển Tình.” Ta chân thành gợi ý, liền bị nàng đ/ấm một quả vào cánh tay. Trước lúc chia tay, ta hơi lo lắng cho tiền đồ của nàng, hỏi thử nàng có còn luyến tiếc Lưu Cẩm Châu không.
Không ngờ lần này, Tống Như Chức ngẩng cao đầu, nghe thấy tên Lưu Cẩm Châu liền tỏ vẻ kh/inh bỉ: “Thứ đã b/ắt n/ạt chị em ta, còn mong ta để mắt tới? Mơ đi.”
Ta hiểu tính nết nàng, lần này mới thật sự yên tâm.
Tiêu Thành Nghiệp dẫn người tới đón ta. Phía sau chàng, Liên Dung Tô, Quế Hoa Cao, Lư Nhục Hỏa Th/iêu và M/a Bà đứng thành một hàng ngay ngắn. Vừa nhấc chân, ta đã bị họ vây kín.
M/a Bà xuất giá rồi, Tiêu Thành Nghiệp chuẩn bị hồi môn hậu hĩnh, nhưng không giao một lần, mà bảo nàng cứ hai tháng một lần tới tiệm vàng họ Tiêu để nhận.
Phải đủ ba năm như vậy, x/á/c nhận nhà chồng giàu có chất phác, đối đãi nàng thật lòng tốt mới thôi.
Ta trò chuyện với họ một lát, rồi phải vào cung gặp nương nương.
Tới ngoài cung, lại vô tình gặp Lưu Uyển Tình cùng Tiêu Lưu.
Tiêu Lưu tránh hiềm nghi, thấy ta chỉ gật đầu từ xa chào. Lưu Uyển Tình lại chẳng biết gi/ật dây gì, dùng giọng chua ngoa hướng ta: “Gió sương Tây Lăng Tự quả nhiên khắc nghiệt, chị nhìn lại già đi nhiều quá.”
“Phải rồi, cầu phúc tụng kinh tự cầu khổ hạnh và thành tâm, bằng không sao cảm động trời đất.” Ta nói bình thản, người nghe lời này nhìn ta thêm mấy phần kính nể.
Lưu Uyển Tình sắc mặt khó coi hơn, chưa kịp nói, tiếng Tống Như Chức đã vang lên.
“Nói đúng lắm, chưa từng nghe ai đi Tây Lăng lễ Phật mà trở về tròn trịa như ngọc cả. Lưu muội muội thiên phú dị bẩm, nếu không phải đêm trước cung yến đột nhiên phát bệ/nh không ra ngoài được, hẳn đã có thể thử một phen.”
Tuyệt! Ta không nhịn được thầm khen Tống Như Chức một câu.
Tiêu Lưu giờ đây đối đãi Lưu Uyển Tình cũng m/ập mờ. Nghe nói chàng kẹt giữa Lưu Uyển Tình và Tiêu lão phu nhân khó xử suốt hai năm, với Lưu Uyển Tình đã không còn tình nghĩa thuở ban đầu.
Nếu là trước kia, chàng nhất định vội vàng xông ra bênh vực muội muội yêu quý của mình.
Nhưng giờ đây chàng chỉ im lặng một lúc, rồi mới hướng chúng ta nói: “Hai vị tiểu thư vì nước cống hiến, tự nhiên cao quý. Uyển Tình còn nhỏ không biết lễ nghĩa, mạo phạm hai vị tiểu thư, mong hai vị lượng thứ.”
Ta không lên tiếng, Tống Như Chức cũng chẳng thèm nhìn chàng. Nàng bước tới vòng tay ta, chế nhạo: “Thế này mà còn nhỏ sao? Phí lời với thứ m/ù quá/ng tâm địa này làm gì.”
Nói xong, nàng kéo ta vào cung, suốt đường, lưng nàng thẳng tắp, vẫn như xưa, là một con công kiêu hãnh.
Hai năm không gặp, nương nương vẫn nhân từ dịu dàng, đứng bên Thánh nhân, như một vị Bồ T/át thanh tịnh.
Ta cùng Tống Như Chức và các quý nữ phục mệnh xong, được nương nương giữ lại nói chuyện, rồi mỗi người về nhà.
Nhờ chỉ hôn của nương nương, ta vẫn xuất giá từ phủ họ Lưu.
Dẫu phụ thân ngàn vạn không muốn, vẫn chuẩn bị cho ta hồi môn tương đối hậu hĩnh.
Tiêu Thành Nghiệp mời người tính ngày lành gần nhất, nóng lòng muốn đón ta về nhà ngay.
Lưu Uyển Tình cũng sốt ruột chờ đợi, mong ta về nhà hôm sau lại đi ngay.
Chỉ đến khi thật sự tới ngày đó, nàng thấy Tiêu Tung mặc gấm lụa, cưỡi ngựa cao cùng Tiêu Thành Nghiệp tới đón dâu, bỗng đỏ hoe mắt.
Thái sư phủ gả con gái quy mô lớn, Tiêu Thành Nghiệp lại hạ lễ nặng, đoàn người dài dằng dặc khiêng sính lễ đi vòng thành mấy con phố, đội hình vẫn chưa thấy cuối. Về sau, chàng còn bảo xe ngựa chở đồ theo sau người diễu hành.
Tiêu Thành Nghiệp ngày thường keo kiệt, hôm nay khoe mẽ một phen, khiến người Thượng Kinh nhận thức mới về tài sản họ Tiêu.
Phụ thân cũng hiếm hoi nở nụ cười, dường như cảm thấy vớt vát được chút thể diện.
Chỉ rất nhanh, khi ta cùng Tiêu Thành Nghiệp chuẩn bị bái đường, tiểu đồng báo rằng toàn bộ sính lễ đã đưa vào ba tòa biệt thự ngoài kinh chàng sắm cho ta, một sợi lông cũng không lọt vào nhà họ Lưu.
Ta không nhịn được, dưới khăn che mặt màu đỏ bật cười.
Phật tổ tha thứ cho ta.
Còn phụ thân tức gi/ận vung tay áo bỏ đi ngay tại chỗ.
Thế càng tốt, ta vốn chẳng muốn quỳ lạy ông.
Phụ thân đi rồi, Tiêu Thành Nghiệp cõng ta, bước qua ngưỡng cửa, vào hương đường.
Ta cùng Tiêu Thành Nghiệp bái thiên địa, bái mẫu thân cùng công cô, khi hành lễ đối bái, ta thấy tay chàng giấu dưới tay áo run lẩy bẩy.
Không nhịn được, ta đưa bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay chàng.
Bình luận
Bình luận Facebook