Đến tối khi công nhân tầng trên đang bận thi công ở phòng kính, lại không có vật liệu cần vận chuyển, chú Lê đút cho thợ vận thăng một điếu th/uốc hạng sang, nhanh chóng chuyển vật tư từ cửa hàng ra, vận chuyển từ ban công chưa bịt kín tầng 17 vào phòng.
Suốt đêm hôm ấy dọn dẹp liên tục cho đến khi cửa hàng trống trơn, hai người dưới lầu và hai người trên lầu đều mệt nhoài. Nhưng nhìn đống vật tư chất đầy mấy căn phòng tầng 17, ai nấy đều thấy lòng an ổn hơn nhiều.
Ngày thứ ba, các vật tư đặt mạng trước đó bắt đầu giao đến. Mẹ tôi vất vả sắp xếp, tấm năng lượng mặt trời chú Lê đặt đã tới, thợ lắp đặt đi kèm để lắp hệ thống điện và bình ắc quy.
Tôi vẫn tiếp tục ra ngoài m/ua sắm. Hôm nay đến siêu thị kho hàng m/ua đồ dùng hàng ngày, chất lượng đáng tin hơn.
100 thùng giấy vệ sinh, 100 bó khăn giấy 6 cuộn, 10 thùng khăn ướt. Xà phòng, nước giặt, chất khử mùi, nước rửa chén, chất tẩy vết bẩn, nước khử trùng 84... các dụng cụ vệ sinh thông dụng đều m/ua vài thùng.
Băng vệ sinh là mục trọng điểm, phối hợp theo tỷ lệ giữa loại ngày, đêm, mini và lót trong, tổng cộng 100 bộ. Khăn ướt vệ sinh chuyên dụng và dung dịch vệ sinh phụ nữ cũng m/ua vài thùng. Haizz, mẹ tôi vốn kỹ tính về vệ sinh, còn bảo m/ua thêm nhiều. Nghe mà tôi cũng thấy ngại ngùng.
Kế đến là kem đ/á/nh răng, bàn chải, khăn mặt, dầu gội, sữa tắm, sữa rửa mặt, mỹ phẩm, nước súc miệng, kem chống nắng, mặt nạ... đều chọn theo nhãn hiệu ưa thích của bốn người, m/ua đủ dùng trong 5 năm.
Tất nhiên không quên m/ua hơn chục bộ d/ao cạo râu và bọt cạo cho hai bố con họ, thêm hai bộ dụng cụ c/ắt tóc. Dù là tận thế ở nhà cũng phải chỉn chu sạch sẽ.
Còn m/ua nồi không khói, lò nướng than, bếp từ, nồi chiên không dầu, máy xử lý rác thải... mỗi loại hai bộ, cùng vô số xoong chảo bát đĩa.
Trong lúc chờ đóng hàng, tôi lướt điện thoại thấy các bài báo và video về bệ/nh nhân nhiễm virus Ebola ở nước ngoài ngày càng nhiều. Trong nước cũng xuất hiện lác đ/á/c ca bệ/nh.
Thực tế chính thức chưa x/á/c nhận có phải Ebola đang lây lan ở nước ngoài không, nhưng trông rất giống. Bệ/nh nhân chảy m/áu toàn thân, mắt đỏ ngầu, hung dữ và có tính tấn công cao, không hợp tác cách ly. Tỷ lệ t/ử vo/ng gần 100%, lây qua dịch cơ thể.
Tin x/ấu hơn là virus này đang đột biến nhanh, thời gian phát bệ/nh càng rút ngắn. Nhà nước liên tục kêu gọi dân chúng hạn chế tụ tập, tích trữ lương thực.
Nhưng mấy năm nay tin kiểu này đã thành bình thường, đa số dân chúng nghe xong để đấy. Đâu đó phong tỏa vài ngày rồi lại thôi, nếu có phong tỏa thật chính phủ cũng có trợ cấp.
Suy nghĩ một hồi, tôi lại nén lòng đăng bài ẩn danh trên vài trang lớn kêu gọi mọi người tích trữ, còn nhắc nhở vài bạn thân nhưng đều bị coi là cuồ/ng lo/ạn.
Thực ra trên mạng cũng đầy thuyết tận thế, có người nói zombie sắp đến, có kẻ bảo tận thế khí hậu, nhưng hầu hết đều như bài tôi, nhanh chóng chìm nghỉm trong những bình luận đùa cợt.
Thở dài, tôi tắt điện thoại, biết chỉ có thể tự lo thân.
Chợt nhớ cần tiết kiệm nước, tôi lại m/ua mấy thùng bát đĩa giấy dùng một lần, cốc giấy, đũa tre... Vừa hay, tôi vốn gh/ét rửa bát. Ừ, m/ua nhiều tý, dùng xong đ/ốt đi là xong.
6. Tích trữ càng nhiều càng tốt
Khi về đến nhà, tôi bất ngờ thấy bạn gái cũ của Lê Dương đang đứng khóc trước cửa thang máy, vừa khóc vừa bấm điện thoại. Lê Dương đã chặn hết số của cô ta, thẻ thang máy cũng không có, nên dù vào được cửa cũng không lên nổi tầng 17.
Nhìn cô ta mắt đỏ hoe, thần sắc tiều tụy buồn bã, đúng là dáng vẻ bị bỏ rơi đáng thương. Nhưng chuyện tận thế chưa xảy ra, nói cô ta bị Lê Dương ruồng bỏ cũng không sai.
Hừ, chuyện này thật khó nói.
Nhân lúc cô ta đang xem điện thoại, tôi lẩn theo hai thợ sửa nhà hàng xóm vào cửa thang máy, tránh phiền phức.
Vừa bước ra thang máy đã thấy chỗ lối vào trước kia không cửa, giờ đang lắp cửa bảo vệ cùng cấp với cửa ngân hàng.
Bước vào phòng khách thấy Lê Dương đang gõ bàn phím tập trung trên sofa.
Bình luận
Bình luận Facebook