Tìm kiếm gần đây
Trong giảng đường lớn với hơn 200 người, anh ta lập tức phát hiện ra bóng dáng quen thuộc như chú mèo con đang ngồi ở dãy cuối.
Đang lúc anh chuẩn bị lời nói, hít một hơi thật sâu định bước lại gần thì một giọng nói đầy uy quyền vang lên từ bục giảng.
"Em thuộc khoa nào, chuyên ngành gì? Buổi đầu tiên đã đến muộn thế này, coi thường lớp học của tôi quá!"
Vị giáo sư già mặt đỏ gay, dưới ánh mắt của cả lớp, anh đang x/ấu hổ định xin lỗi thì Lăng Vi đột nhiên chạy tới, đứng che chắn phía sau lưng anh, vội vàng giải thích:
"Thưa thầy, bạn Hứa nhà có việc gấp nên mới đến muộn. Em đã được bạn ấy báo trước nhưng chưa kịp thông báo với thầy, thật sự xin lỗi thầy ạ."
"Ra vậy..." Giáo sư già ng/uôi gi/ận, "Chỉ một lần duy nhất thôi. Vào chỗ đi!"
Anh xin lỗi giáo sư, nhưng chỗ ngồi cuối lớp đã kín chỗ, đành ngượng ngùng quay về dãy đầu.
Bài giảng khô khan khiến nhiều người gật gù, riêng anh vẫn tỉnh táo như sáo, khiến giáo sư già gật đầu hài lòng.
Vừa hết giờ, anh từ chối lời mời của cô bạn cùng bàn, hướng thẳng về phía Lăng Vi.
"Vi Vi, cảm ơn em đã giúp anh hôm nay. Để anh mời em ăn tối nhé?" Anh chủ động xách balo cho cô, lịch thiệp mời mọc.
"Không cần đâu anh Hứa, bạn bè giúp nhau là chuyện thường mà." Cô lắc đầu, với tay định lấy lại túi.
Hứa Minh Trạch xoay người hướng ra cửa, nhoẻn miệng cười ranh mãnh: "Nhanh lên nào sư tỷ! Đàn em mới vào trường còn nhiều điều muốn thỉnh giáo sư tỷ đây!"
Anh là nghiên c/ứu sinh năm nhất, cô năm hai.
"Anh Hứa... anh đừng gọi em như thế nữa." Cô ngượng nghịu ấp úng.
"Được rồi, Vi Vi. Đi ăn nhé?"
Bị mời mọc nhiều lần, từ chối thêm sẽ thành bất lịch sự, cô đành gật đầu ngượng ngập: "Vậy... vậy được ạ. Chúng ta chia tiền nhé."
"Sư tỷ đùa sao? Người mời ăn đâu có chia tiền."
"Anh Hứa... anh đừng trêu em nữa."
Má cô ửng hồng quay mặt đi, khiến Hứa Minh Trạch chỉ muốn xoa đầu cô một cái.
"Vâng, sư tỷ."
...
Người ta bảo gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Chưa đầy nửa tháng nhập học, dù ban ngày đi làm tối đi học cuối tuần, anh vẫn luôn tìm được cớ hẹn cô ra ngoài.
Như lần cùng nhau tự học.
"Anh bạn tri kỷ" đã lâu không xuất hiện, nhưng điều đó không ngăn Hứa Minh Trạch thấu hiểu tình cảnh hiện tại của Lăng Vi.
Anh đ/au lòng nhận ra giữa cô và Lục Xuyên Tịch chỉ còn lại mối tình đơn phương từ phía cô.
Dù trò chuyện qua mạng không sánh bằng gặp mặt trực tiếp, nhưng anh kiên nhẫn để cô dần quen thuộc - từng bước đặt chân vào cuộc sống của cô.
Cho đến tối nay, khi anh nhặt được cô giữa đường trong bộ dạng xõa tóc chân trần.
Có lẽ trời xui đất khiến, trận mưa lớn làm hỏng đường dây điện, nh/ốt anh trong thang máy hơn tiếng đồng hồ.
Sớm hơn hay muộn hơn một chút, anh đã không thể gặp chú mèo con cô đ/ộc giữa màn mưa xối xả.
Đây chắc là cơ hội mà ông trời ban cho anh.
Hứa Minh Trạch vừa thu dọn phòng khách, thay vỏ gối, xếp gấu bông... hồ hởi trang trí xong mới phát hiện cánh cửa phòng tắm vẫn đóng im ỉm.
Anh chợt nhớ những vụ t/ự t* trong phòng tắm, lòng dâng lên nỗi hoảng lo/ạn khó tả, gõ cửa hỏi dò:
"Vi Vi, em xong chưa?"
Không một tiếng động, thậm chí cả tiếng nước chảy cũng không.
"Vi Vi!" Anh chạy vội đến mức đ/á/nh rơi dép, ngón chân đ/ập vào khung cửa đ/au nhói, lết đi lấy chìa khóa.
Mở cửa, cảnh tượng đẫm m/áu k/inh h/oàng không xuất hiện, nhưng cũng khiến tim anh thắt lại.
Lăng Vi nhắm nghiền mắt, vẫn mặc nguyên bộ đồ bệ/nh nhân, người dần trôi xuống đáy bồn, chỉ chút nữa nước sẽ ngập mũi.
Anh cẩn thận vớt cô lên, nhắm mắt cởi phăng bộ đồ ướt sũng, quấn ch/ặt cơ thể mảnh mai trong chăn rồi nhanh chóng đặt lên giường, dùng khăn lau khô từng sợi tóc.
Vừa gọi điện cho bố Lăng Vi, anh vừa trải chiếu ngủ dưới đất.
"Bác Lăng ạ, cháu xin lỗi đã gọi muộn thế này. Tối nay cháu tình cờ gặp Vi Vi đi lang thang một mình dưới mưa, thấy tinh thần cô ấy không ổn nên tự ý đưa về nhà. Giờ cô ấy đang ngủ cùng em gái cháu..."
"Không có gì đâu ạ. Ngày mai cháu sẽ đưa cô ấy về. Bác yên tâm đi... Vi Vi thực ra rất yêu gia đình mình..."
Anh đo nhiệt độ cho cô, thấy không sốt, chỉnh điều hòa lên cao rồi chui vào túi ngủ.
Không nằm canh cô, đêm nay anh chắc không chợp mắt được.
Sáng hôm sau 5h, Hứa Minh Trạch đã dậy, quả nhiên Lăng Vi lên cơn sốt.
"Vi Vi, dậy uống th/uốc nào." Anh khẽ gọi, cô mơ màng nuốt viên th/uốc rồi như chú mèo con dụi đầu vào tay anh, nhắm mắt ngủ tiếp.
Anh vội kéo chăn đắp kín, không dám ở lại thêm giây nào bên khối ngọc ấm áp này.
7h sáng, chuẩn bị xong bữa sáng, em gái Hứa Minh Trạch đúng giờ bấm chuông.
Vừa vào đã liếc mắt nhìn về phòng ngủ: "Chị dâu tương lai đâu rồi?"
"Ở phòng khách! Mang quần áo tới thay cho chị ấy đi, đừng làm ồn."
Hứa Đào Đào bĩu môi vào phòng, 3 giây sau hét lên kinh ngạc:
"Trời ơi, anh trai tồi thế!"
"Hứa Đào Đào, im lặng!"
Căn phòng trang trí đơn điệu, giường ngủ lại bày biện dễ thương cỡ này - đúng là kịch bản ngôn tình rẻ tiền!
Quan trọng là anh trai cô thật sự chỉ ngủ cùng người ta một đêm mà không làm gì sao?
Hứa Đào Đào khẽ khàng thay đồ cho Lăng Vi rồi chạy ù vào bếp.
"Em chắc là đứa con nuôi của nhà này! Chưa thấy anh quan tâm em như thế!"
Hứa Minh Trạch liếc mắt: "Tháng sau gấp đôi tiền tiêu vặt, không được mách bố mẹ."
Chương 7
Chương 6
Chương 16
Chương 17
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook