」
"Với cả, giống của anh." Tôi chỉ vào bụng, "Hết rồi."
7
Anh ta đứng im tại chỗ, như thể vừa chịu một đò/n chí mạng.
Nhìn anh ta khó chịu, tôi thấy sướng rơn.
Sau khi đóng cửa, tôi quay lại khoa sản.
Nhận được một tin sốc.
Đứa bé không mất. Không những không mất mà còn rất khỏe mạnh.
"Bình thường thôi, đôi khi HCG ban đầu rất thấp, rồi từ từ tăng lên, bé con này phát triển tốt lắm, để tôi lập sổ theo dõi cho chị trước."
Tôi hoàn toàn choáng váng.
"Hôm đó em đi vệ sinh thấy có m/áu." Tôi r/un r/ẩy hỏi bác sĩ Lưu.
"Một chút thì không sao đâu." Bác sĩ Lưu khuyên nhủ tôi, "Đứa bé này có duyên với em, đừng nghĩ quẩn nữa. Vì em là bạn của bác sĩ Cố, tôi nói thật nhé, giờ vô sinh hiếm muộn nhiều lắm, có th/ai đã khó, mà niêm mạc tử cung của em lại quá mỏng, trường hợp này càng khó thụ th/ai hơn."
"À, lúc nãy em nói bác sĩ Cố có con rồi? Chắc em nhầm rồi, hình như là chị họ anh ấy sinh con, còn bản thân anh ấy vẫn chưa có bạn gái. Em làm tôi gi/ật cả mình."
Tôi: Hả?! Là chị họ anh ta?
Vậy thì anh ta bị đi/ên à? Chị họ sinh con mà đăng dòng trạng thái đó làm gì?
Tôi mới nhận ra mình gây ra một trò hề to tướng.
Chả trách lúc nãy anh ta gi/ận dữ thế.
Nhưng dù là trò hề đi nữa, việc anh ta không thích tôi, không muốn đứa bé này cũng là sự thật.
Tôi bình tĩnh vài giây, thở dài, "Không còn cách nào, bố nó không nhận."
Vừa dứt lời, Cố Tiêu lại xuất hiện trước mặt tôi.
"Em ra ngoài một chút."
Toàn thân tôi gi/ật nảy.
Sao lại là anh ta nữa?
Lại câu này nữa?
Ngay cả bác sĩ Lưu cũng thấy ngớ ngẩn, nhìn hai chúng tôi đầy nghi hoặc.
Tôi đ/au đầu, đi theo anh ta ra ngoài.
"Lại có chuyện gì thế? Bác sĩ Cố đại nhân..." Lúc này tôi đang bực bội vì chuyện đứa bé, thật sự không muốn đối chất với anh ta nữa.
"Anh bận thế, đừng tìm chuyện với em nữa được không..."
"Tối hôm đó... em nói anh với em đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tối nào?" Tôi giả vờ ngây ngô.
"Đ-Ạ-I-H-Ọ-C." Anh ta nói giọng nghiến răng.
"Anh làm gì mà không biết?"
Tối hôm đó gọi tên tôi không ít, giờ lại giả vờ quên.
"Anh... tưởng là mơ." Anh ta im lặng không nói nữa.
"Mơ?" Tôi thật sự tức đi/ên lên.
Lúc cần cứng rắn thì chẳng chần chừ gì, giờ lại giả bộ mơ với tôi?
Một lúc sau, anh ta lại lên tiếng: "Đứa bé là của anh?"
"Không thì của ai?"
"Trần Giai, em đừng có đùa với anh!" Anh ta nhíu mày nhìn tôi.
"Em đùa anh?" Tôi cười, "Mấy ngày đó, ngoài anh ra không có ai khác."
Thật ra lúc nào cũng chẳng có ai khác, nhưng tôi sợ nói ra sẽ như thể tôi vẫn không quên được anh ta.
"Nói đi, em muốn giải quyết thế nào?" Anh ta thở dài.
Gọi là em muốn giải quyết thế nào?
Người khôn không chịu thiệt trước mắt, tôi lười tranh cãi với anh ta.
"Đăng ký kết hôn với em, đứa bé cần giấy phép sinh con, mỗi tháng gửi em 3000 tệ, em tự nuôi không nổi một đứa con."
Yêu cầu của tôi rất đơn giản.
Anh ta nhìn tôi không nói.
Tôi thấy bất an dưới ánh mắt đó.
Thấy anh ta lâu không lên tiếng, tôi càng thêm hoang mang.
"Nếu 3000 anh thấy nhiều, 2500 cũng được." Tôi dò hỏi.
"Trần Giai..." Giọng anh ta trầm đ/áng s/ợ, "Hôn nhân không phải trò đùa."
Tôi im lặng.
Vẫn không muốn cưới tôi?
Giằng co vài giây, tôi cảm thấy mình thật vô duyên, cắn môi quay đi...
"Cuối tuần, dành thời gian ra." Anh ta gọi tôi lại, như vừa đưa ra quyết định khó khăn.
"Làm gì?"
"Đến nhà em."
Tôi sửng sốt, hiểu ra liền giả bộ thờ ơ đáp: "Ừ."
Quay lại khoa, tôi lập sổ theo dõi, bác sĩ Lưu vẫn nhiệt tình với tôi, còn kéo tôi hỏi chuyện Cố Tiêu.
Tôi nhìn cô ấy kỹ.
Mặt trái xoan, da trắng, đôi tay nhìn đã biết là công chúa được nuông chiều từ nhỏ, tính tình sôi nổi.
Giá tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích cô ấy.
Cô gái như vậy theo đuổi Cố Tiêu, tôi hơi hoang mang.
Nhưng hình như tôi không có tư cách.
Cố Tiêu nói cuối tuần đến nhà tôi, ý là sẽ cưới tôi chứ?
Khi khám xong, tôi cầm sổ vừa lập, đi ngang khoa cấp c/ứu không thấy Cố Tiêu.
Tôi ủ rũ đi xe buýt, thì tin nhắn của anh ta đến.
"Em đi rồi à?"
"Ừ."
"Tối gọi điện cho em."
"Tùy anh."
Tôi ngồi trên xe buýt, nhìn tin nhắn, rõ ràng vừa đàm phán xong chuyện lớn đời người, nhưng tôi chẳng thấy vui.
Tối hôm đó anh ta cũng giữ lời, gọi điện cho tôi.
Nhưng anh ta chán lắm, lại lạnh lùng.
Mỗi lần trò chuyện, chỉ toàn hỏi mấy câu như "Hôm nay có nôn không?" "Nôn mấy lần?" "Ăn gì?",
Hoàn toàn không quan tâm tôi có khó chịu không.
Tôi cũng trả lời máy móc.
Trả lời qua loa một chút, anh ta đã không vui, "Trần Giai, em đời nào cũng bất cẩn thế này à?"
"Thế bác sĩ Cố đời nào xuống giường rồi cũng như cái máy lạnh lùng à?"
Hai người làm cuộc nói chuyện đi vào ngõ c/ụt, tôi cúp máy.
Chẳng lẽ tôi phải mãi hâm nóng cái mông lạnh của anh ta?
9
Cuối tuần, trong sân nhà tôi đậu một chiếc Mercedes-Benz đen.
Trên bàn ăn, bỗng dưng có thêm ba người lạ là Cố Tiêu cùng bố mẹ anh ta, bầu không khí vô cùng gượng gạo.
"Có th/ai bao lâu rồi, đứa bé này cũng không nói với chúng tôi." Mẹ Cố Tiêu lên tiếng.
Bà mặc váy bộ, đôi giày cao gót lúc xuống xe dẫm phải rãnh nước nhà tôi, gi/ật mãi mới ra.
"12 tuần." Cố Tiêu nói.
Tôi hơi ngạc nhiên, không biết anh ta sao biết.
Sau này nghĩ lại, anh ta là bác sĩ, chắc chắn sẽ tính được.
"12 tuần rồi, phải nhanh chóng làm thủ tục, lát nữa bụng lộ ra hết. Thông gia, bà thấy có phải không." Mẹ Cố Tiêu hỏi ý kiến mẹ tôi.
"Phải." Mẹ tôi sốt sắng trả lời.
Cố Tiêu không phát biểu, chỉ khi tôi gắp ớt, anh ta liếc tôi một cái,
"Đừng ăn cay quá."
"Ăn chút trứng hấp cho bổ." Mẹ Cố Tiêu thấy vậy, múc cho tôi một thìa trứng hấp.
Kết quả, tôi nhìn món trứng hấp vàng ươm, bụng dạ cồn lên, vội đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong bước ra, cả người tôi rũ rượi.
"Phản ứng lớn thế?" Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi.
"Phản ứng lớn chứng tỏ bé khỏe." Mẹ Cố Tiêu cười hớn hở nhìn tôi, dường như rất hài lòng với phản ứng của tôi.
"Hai đứa xem bố trí thời gian đi đăng ký kết hôn nhé? Đám cưới đương nhiên cũng phải có, nhà chúng tôi chỉ có mỗi Cố Tiêu, sau này Giai Giai qua đây, coi như nhà thêm một đứa con, chúng tôi chắc chắn..."
Bình luận
Bình luận Facebook