“Meo~” Con mèo cọ đầu vào mắt cá chân tôi.
Tôi ngồi xổm xuống xoa đầu nó: “Mày cũng thấy ông thầy làm chuyện thừa thãi đúng không?”
“Meo~” Con mèo nheo mắt ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.
Ôi trời, ai chịu nổi thế này! Tim tôi tan chảy hết rồi! Tại sao người như Lộc Yến lại nuôi được chú mèo dễ thương thế chứ!
Cuối cùng tôi cũng được sống cuộc đời mơ ước - cửa khóa trái từ bên ngoài, trong nhà đầy đủ thực phẩm Lộc Yến chuẩn bị sẵn, lại có thêm một chú mèo làm bạn.
Nếu không có sợi xích vướng víu trên tay này thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Chiều dài sợi xích được tính toán vừa vặn, chỉ cần không chạm được đến cửa ra vào thì có thể đi khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Ôm chú mèo, tôi bắt đầu thám hiểm ngôi nhà của Lộc Yến.
Căn nhà không lớn, gồm ba phòng ngủ.
Một phòng chúng tôi ngủ đêm qua, một phòng nh/ốt chú mèo, còn lại một phòng đang đóng ch/ặt cửa.
Căn phòng này hẳn là thư phòng.
Tôi nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, mùi bụi bặm xộc thẳng vào mũi.
Con mèo đột ngột nhảy khỏi vòng tay tôi, lê sợi xích bước vào căn phòng tối om.
Tôi vội sờ tìm công tắc điện trên tường, “tách” một tiếng, cả căn phòng bừng sáng.
Quả nhiên là thư phòng.
Một thư phòng kỳ lạ.
Con mèo dừng chân trước tủ kệ, dùng chân gãi gãi ngăn kéo dưới cùng rồi ngoảnh lại nhìn tôi, khẽ kêu lên: “Meo~”
Tôi bước tới, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra.
“Meo!” Con mèo kêu lên kỳ lạ, nhảy phốc vào trong ngăn kéo.
Trong ngăn kéo có một tấm da lông, hoa văn giống hệt bộ lông của chú mèo.
Con mèo vừa rên rỉ vừa cọ cọ vào tấm da, cảnh tượng này khiến lòng tôi quặn thắt.
Dù nó không biết nói, tôi cũng hiểu tấm da lông này có liên quan mật thiết đến nó. Còn mối qu/an h/ệ cụ thể thế nào, chỉ có Lộc Yến mới biết.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về con mèo, cố bế nó ra khỏi ngăn kéo nhưng mấy lần đều thất bại, còn làm rơi mấy cuốn sách trên giá. Đành phải để mặc nó vậy.
Cúi xuống nhặt mấy cuốn sách rơi, tôi phát hiện cuốn album ảnh đang mở sẵn.
Trang mở ra là bức ảnh cậu bé mặt mày thanh tú, nhưng vết bầm tím khóe miệng khiến người ta không thể làm ngơ.
Tôi cầm album lên, lật từng trang.
Từ bức đầu tiên - cậu bé cười tươi trước ống kính, càng lớn, nụ cười càng gượng gạo, ánh sáng trong đôi mắt đẹp đẽ càng lúc càng nhạt nhòa.
Cậu bé vào cấp hai, khuôn mặt ngày càng tinh xảo - vẻ đẹp nằm giữa ranh giới nam nữ. Ngón tay tôi lướt nhẹ trên gương mặt trong ảnh, giống Lộc Yến hiện tại đến bảy tám phần.
Không hiểu sao thời trung học, Lộc Yến luôn đầy vết bầm trên mặt và người. Trong ảnh, đôi mắt chưa đeo kính kia lạnh lùng như tẩm đ/ộc.
Lật trang tiếp, những bức ảnh thời trung học của Lộc Yến đột ngột dừng lại.
Tiếp theo là hình một chú mèo nhỏ, bộ lông y hệt tấm da trong ngăn kéo, dáng vẻ còn đáng yêu và linh hoạt hơn con mèo hiện tại.
Lật thêm trang, bức ảnh đẫm m/áu ập vào tầm mắt - hình con mèo nằm trong vũng m/áu.
Tôi gi/ật mình, vội lật tiếp, xuất hiện ảnh con mèo hiện tại. Trong ảnh, nó không còn nghịch ngợm, chân đeo thêm sợi xích.
Tưởng album đã hết, tôi gi/ật mình thấy bức ảnh của mình ở trang cuối.
“Em đang làm gì thế?” Giọng Lộc Yến lạnh lẽo vang lên từ cửa.
Tôi gi/ật b/ắn người, cuốn album rơi xuống đất “đùng” một tiếng.
Ngẩng lên nhìn Lộc Yến đứng nơi cửa. Tay áo anh xắn lên, cổ áo cũng bỏ ngỏ.
Tay anh nắm ch/ặt sợi xích nối với tôi. Không biết từ lúc nào anh đã bỏ kính ra, đôi mắt tràn ngập u ám.
Tôi chưa kịp hoàn h/ồn sau cú sốc từ cuốn album, đứng ngây người không biết nói gì.
Lộc Yến khẽ gi/ật dây xích, tôi đành phải bước về phía anh.
Khi gần tới cửa, Lộc Yến tăng lực kéo mạnh, tôi ngã vào lòng anh.
“Dạng Dạng, em không nghe lời.” Giọng u ám của anh văng vẳng bên tai.
Lúc này tôi chợt nhớ những bức ảnh đầy vết bầm trên người anh, tim đ/au thắt, vội vòng tay ôm lấy eo anh.
“Thầy ơi, em ngoan mà.”
21
Cuốn album hẳn là thứ vô cùng quan trọng với Lộc Yến.
Vòng tay anh siết ch/ặt dần, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cằm anh đặt lên vai tôi, ánh mắt đóng đinh vào cuốn album dưới đất.
“Dạng Dạng, em không nên đụng vào nó.” Giọng Lộc Yến đầy u ám.
Quả nhiên là thứ quan trọng. Tôi ngoan ngoãn để anh ôm: “Em… em xin lỗi.”
“Em cũng thấy thầy bẩn thỉu lắm phải không?” Lộc Yến ngẩng đầu khỏi vai tôi, ánh mắt vẫn xuyên qua tôi nhìn về phía cuốn album, chất chứa những thứ tôi không thể thấu hiểu.
Bình luận
Bình luận Facebook