【Hôm đó tôi vốn chỉ định đi ngang qua khu rừng nhỏ, đoán xem sao? Tôi nghe thấy giọng một người phụ nữ, khá là hay. Sau đó cô ta bỏ chạy, thầy Lộc bước ra rồi ngã quỵ.】
Tôi không thể để hắn biết tôi đi tin vào m/ê t/ín.
Tôi gõ lia lịa rồi gửi đi, đi đến kết luận cuối cùng.
【Theo tôi, chính hắn đã phụ bạc một cô gái tính cách cực đoan, mới gây ra bi kịch đó. Hắn còn bảo với người khác là tự mình đ/âm vào bụng, ai rảnh rỗi cầm d/ao trái cây đ/âm bụng chứ?】
Nhấn Enter, gửi đi.
Tôi rất hài lòng với suy luận của mình, nhưng Q không hồi âm.
Đúng lúc tôi tưởng anh ta không hứng thú với chuyện này, thì tin nhắn mới hiện lên.
【……】
Dấu ba chấm là ý gì?
【Có khả năng nào cô gái định t/ự s*t, thầy giáo của em muốn c/ứu nên vô tình đ/âm vào người mình không?】
Q lại bổ sung thêm.
Anh ta đang nghi ngờ năng lực suy luận của tôi?
Dù phân tích tài chính không bằng anh ta, nhưng ít nhất tôi cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám. Tôi cảm thấy bị xúc phạm.
【Không đâu, anh không biết thầy Lộc là người thế nào. Gương mặt hắn đúng chuẩn kẻ đạo đức giả, mấy cô gái bây giờ lại mê phong cách này, chắc chắn là hắn đã đối xử tệ với cô ta.】Tôi gật gù, tự thấy lý lẽ của mình rất hợp tình. Gương mặt Lộc Yến lại hiện lên trong đầu, khiến tôi càng khẳng định đó là khuôn mặt của kẻ giả dối.
【……】
Sao hôm nay toàn gửi dấu ba chấm thế?
"Dạng Dạng, em chưa ngủ à?" Giọng Phùng Nguyệt vọng từ phía đối diện, "Mai còn có tiết sớm đó."
Phùng Nguyệt nói gọi tôi là lớp phó nghe quá xa cách, nhất định phải gọi Dạng Dạng. Dù thực sự chúng tôi không thân thiết, nhưng tôi không thể từ chối cô ấy.
Tôi vội vàng chúc Q ngủ ngon rồi gập laptop lại.
Khi tôi lần thứ tám rút tay khỏi tay Phùng Nguyệt trên đường tới lớp, cô ấy cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng.
Cô ấy quay lại nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Dạng Dạng, còn hai phút nữa đổ chuông, muộn học đó."
Tôi biết chứ, chính vì không muốn đi cùng đám đông vào dãy lớp nên tôi mới ra khỏi ký túc muộn mà.
Nhưng tôi không nói gì, bước chân cũng không nhanh hơn. Rồi tôi phát hiện Phùng Nguyệt chậm bước lại, dần dần bước cùng nhịp với tôi.
"Dạng Dạng, em thật đặc biệt." Câu nói của cô ấy vang lên bên tai.
Tôi đã cố gắng tỏ ra bình thường, nỗ lực giảm thiểu sự hiện diện của mình, chỉ để người khác không nhận ra sự khác biệt.
Phùng Nguyệt dừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi: "Nhưng không sao, ai cũng có điểm đặc biệt riêng."
Ánh nắng rơi trên gương mặt cô ấy, khiến nụ cười thêm rạng rỡ. Lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy, trong lòng bỗng ấm áp lạ thường, như ánh nắng đang chiếu trên người tôi vậy.
9
Buổi sáng chỉ có một tiết học. Khi tôi đang thu dọn cặp sau giờ học, một bóng đen chợt phủ xuống bàn. Tôi ngẩng lên thì thấy mấy người đang đứng trước bàn mình. Liếc nhanh, toàn là những gương mặt quen thuộc trong lớp.
Để che giấu sự bất an, tôi cố thu dọn nhanh hơn.
"Các anh làm gì thế!" Phùng Nguyệt cũng để ý tới, đứng phắt dậy.
Tôi muốn khóc, giờ mới biết có bạn tốt thế nào.
Mấy người kia không thèm để ý tới cô ấy, một người đặt tờ giấy gấp lên bàn tôi: "Đường Dạng, tôi đợi hồi âm của cậu."
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, họ đã rút lui.
Cái gì đây? Hồi âm cái gì? Tôi chớp mắt nhìn tờ giấy gấp đang nằm chỏng trơ trên bàn.
"Đường Dạng, đến văn phòng thầy." Giọng Lộc Yến vọng từ cửa lớp. Tôi gi/ật mình ngẩng lên, chỉ kịp thấy bóng lưng ông ta đang rời đi.
Phùng Nguyệt có lẽ cũng không hiểu đầu đuôi, gãi đầu nhìn theo bóng lưng thầy Lộc.
"Dạng Dạng, thầy Lộc gọi em làm gì thế?" Cô ấy quay lại hỏi.
Tôi chợt nhớ lời thầy Lộc nói với tôi hôm qua ở cổng trường.
Ôi trời, đi chịu tội đây!
"Đi học bù." Tôi vơ đại đồ đạc bỏ vào cặp, chậm rãi đứng dậy.
Khi tôi lết đến cửa phòng thầy Lộc thì đã mười phút trôi qua.
Giờ đây, chỉ cần bước vào đó, chỉ còn tôi và thầy Lộc, còn đ/áng s/ợ hơn cả trong bệ/nh viện. Nghĩ thôi tôi đã thấy ngượng chảy nước mắt, chân muốn khoét đất đào hang.
Nhưng hiện thực thường tàn khốc.
Tôi còn chưa kịp gõ cửa, giọng thầy Lộc đã vang lên: "Vào đi." Giọng hay thế kia, sao lại thành lời thúc mạng của tôi được cơ chứ?
Văn phòng thầy Lộc không quá rộng cũng không chật. Lần trước tôi đến chỉ có một bàn làm việc, giờ thêm một bàn trống.
Thầy Lộc tháo kính đứng dậy, từng bước tiến về phía tôi, tay thong thả cởi khuy tay áo sơ mi.
Sao động tác này khi thầy làm lại đẹp mắt đến thế!
Bình luận
Bình luận Facebook