Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi: …
Không hiểu vì sao.
Tôi cảm thấy chú Bùi không nên kỳ vọng vào tôi.
Tôi có (gạch) thể (xóa) hoàn toàn không quản nổi Bùi Kỳ.
3 giờ sáng.
Phòng khách tối om chỉ có ánh trăng chiếu rọi, tôi rót trà đứng bên bàn, nhấp vài ngụm, vừa định quay về phòng thì nghe thấy tiếng cửa phòng Bùi Kỳ mở.
"Kỳ ca, cậu đâu rồi? Thật sự bị bố cậu tống đi rồi à?"
"Chí, đừng ồn."
Giọng Bùi Kỳ lạnh băng, rõ ràng đang rất khó chịu.
Nhưng người đầu dây bên kia đang cười: "Kỳ ca, chị gái đó của cậu xinh không?"
Tôi: …
Mím môi, tôi suýt nữa đã lên tiếng, không ngờ Bùi Kỳ thẳng tiến ra cửa, quát lại: "Đừng có lảm nhảm."
"Ái chà, Kỳ ca, tôi chỉ hỏi thôi mà."
Tiếng nói dần xa.
Tôi theo phản xạ đuổi theo, không ngờ vướng phải ghế, chân trượt làm ly rơi vỡ tan tành, nghiêm trọng hơn là có mảnh vỡ đ/âm vào chân.
"Bùi Kỳ! Về đây ngay!"
Cậu ta đêm khuya thế này mà ra ngoài, nếu xảy ra chuyện tôi không đảm đương nổi.
6
Đau nhói ở chân.
Tôi nhăn mặt, không ngờ phòng khách bật sáng ngay lúc đó.
Bùi Kỳ mặc áo choàng đen bước nhanh tới, không chút do dự cúi người bế tôi lên.
Mùi hương mát lạnh xộc vào khứu giác.
"Sao chị vẫn chưa ngủ?"
Đặt tôi lên sofa, Bùi Kỳ giở vạt váy ngủ lên, chiếm thế chủ động.
Gió lùn dưới váy khiến tôi gi/ật mình, vội dịch người che chân lại nhưng bị cậu nắm lấy mắt cá.
"Đừng cử động. Để em xem."
Bùi Kỳ lấy hộp c/ứu thương, đặt chân tôi lên đùi mình, thành thạo bôi th/uốc.
Tôi nhìn xươ/ng quai xanh trắng nõn của cậu, khẽ hỏi: "Đêm khuya thế này em định đi đâu?"
"Chị muốn biết?"
Kẹp y tế trong tay Bùi Kỳ hơi dùng lực, lấy mảnh thủy tinh ra, mắt đen láy nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên.
Thú thực, tôi chợt nhận ra nụ cười ấy rất điển trai nhưng thiếu nhiệt độ, giống như phản diện đang mỉm cười.
Như chỉ có da thịt chuyển động, nụ cười không chạm tới đáy mắt.
"Có thể nói cho chị không?"
Tôi biết tuổi này cậu đang nổi lo/ạn, không muốn xung đột nên hỏi ngược lại.
Bùi Kỳ nhướng mày, tay lạnh nắn nhẹ mắt cá chân tôi, thản nhiên: "Chuyện này em chỉ nói với bạn gái."
Tôi: …
Bùi Kỳ: "Chị vẫn muốn biết à?"
Tôi tránh ánh mắt áp chế của cậu, lắc đầu.
7
Điện thoại Bùi Kỳ rung liên hồi. Nhưng cậu mặc kệ, chỉ dán băng cá nhân lên vết thương.
"Xì."
Tay Bùi Kỳ ấn mạnh khiến tôi rên lên, cậu ngẩng đầu cười khẩy: "Chị ơi, theo chị thì đứa trẻ hay mách lẻo nên bị ph/ạt thế nào?"
Tôi chống tay lên sofa, co chân lại nhưng bị Bùi Kỳ giữ ch/ặt.
Mắt đối mắt, tôi cảm thấy bị đe dọa.
Tôi biết Bùi Kỳ muốn ra ngoài...
"Nhưng giờ là 3h sáng, một đứa trẻ như em..."
"Chị ơi, em không nhỏ."
Bùi Kỳ c/ắt ngang.
Tôi: …
Cất hộp c/ứu thương xong, Bùi Kỳ liếc tôi rồi nghe điện thoại ra khỏi nhà.
Nhìn vết tay hằn trên chân, tôi nhíu mày.
Muốn ch/ửi thầm nhưng hơi sợ.
Bị một nhóc con dọa cho sợ, x/ấu hổ quá.
8
Từ 3h sáng chờ đến 6h.
Tôi ngáp ngủ dựa vào sofa, cuối cùng không báo cáo sự tình.
Dù sao Bùi Kỳ vẫn phải sống ở đây, ngày ngày lướt qua nhau.
Tôi còn muốn sống thêm vài năm...
Nhưng trời đất ơi, bà Bùi đột nhiên nhắn tin:
"A Nguyên, dì nấu canh sắp tới chỗ cháu rồi, gọi Kỳ Kỳ dậy đi, đừng để nó ngủ nướng."
Tôi: …
Tim đ/ập thình thịch, tôi gọi điện liên tục nhưng không ai bắt máy.
Ch*t chắc.
Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi cuống quýt chạy ra mở cửa, đã chuẩn bị gọi dì rồi thì thấy Bùi Kỳ say khướt đổ ập vào người.
"Trời, em uống bao nhiêu thế?"
Tôi cố đỡ cậu ta nhưng bị đẩy dựa vào tường, đ/au cả lưng.
Bùi Kỳ mắt lờ đờ nhìn tôi, gằn giọng:
"Động vào người nữa là tao ch/ặt tay đấy."
"Đừng đ/è nữa, lưng đ/au!"
Tôi nhăn mặt đẩy ra.
Thấy cậu ta hậm hực, tôi nổi m/áu nghịch lôi cậu vào phòng tắm nhét vào bồn, xối vòi sen thẳng mặt.
Bùi Kỳ bất ngờ ngẩng đầu, tay đặt lên thành bồn, đôi mắt đen thẫm chằm chằm vào tôi.
Tôi nắm ch/ặt vòi sen, vặn nhỏ nước nhưng chưa kịp thì cậu đã đứng dậy.
Áo sơ mi ướt dính lộ cơ bụng.
"Ờ... em tỉnh chưa..."
Hơi thở mát lạnh phả vào mặt.
Bùi Kỳ chống tay lên gạch men, có lẽ tôi quá thấp nên chỉ thấy môi cậu lấp lánh giọt nước, cảnh tượng quá mê hoặc khiến tôi nhắm tịt mắt.
"Này! Đừng có lo/ạn!"
Tôi hoảng hốt đẩy ra thì bị quăng khăn vào tay, cậu ta cúi đầu chà xát tóc qua lớp khăn.
Tôi: …
Tình huống đảo chiều quá nhanh khiến tôi bàng hoàng.
Có khoảnh khắc tôi tưởng cậu định đ/á/nh mình, nào ngờ chỉ muốn được lau tóc.
"Em... tự lau đi."
"Chị làm ướt thì chị lau."
Tôi: …
9
"Mẹ em sắp đến rồi, em tắm đi."
Tôi cố thương lượng.
Bùi Kỳ vẫn say, vứt khăn cúi xuống nhìn tôi, im lặng cởi áo khiến tôi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Chương 10
Chương 2
Chương 31
Chương 12
Chương 20
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook