Chậm rãi vốn ngồi ghế sau, cảm thấy được lịch lắm, cuối cùng cửa ghế phụ.
Khởi động vừa vừa nói phiếm những vui ở trường, tâm trạng tốt anh khiến câu nói ly xoay quanh môi mấy vòng cuối cùng được.
26
Gần căn hộ nhỏ một siêu thị lớn.
Trần đẩy theo Truy. liền thỉnh thoảng hỏi ý kiến Túy, còn thấy món nào muốn nhờ hộ, trông giống một cặp tình nhân đang đắm.
"Chị vị lẩu, tối nay lẩu đi!" chỉ vị lẩu nằm kệ cao.
Ước lượng cao, nếu kiễng chân hết cỡ chắc tới, liền gật ý. Cô nhón chân túi đỏ kia.
Một lần, được. lần, được. Ba lần, được.
Đúng lúc đang tính nhảy lên thử thì một bức tường thịt vững chãi áp sát lưng, mùi hương bưởi ngọt ngào thoảng mũi.
Trần một tay vịn tay giơ cao, nhàng xuống vị. Hơi thở áp phả - người đang kiễng chân chưa kịp xuống, kẹt cánh tay anh.
Cảm nhận căng cứng cơ thể cô, khóe miệng nhếch cao, ánh mắt lóe lên nụ cười đắc ý. Sau đồ xong, anh cố ý cúi như vô tình thổi một hơi tai đỏ ửng cô chóng rút lui.
Thân nhỏ bé càng căng thẳng hơn, chí nhẹ, mạch mặt như bung ra, đỏ rực và nóng bừng.
Ném vị mang vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng như bé: chúng ta một ít rau để nhúng lẩu đi."
"À... ừ được."
Phương đang bị giọng anh đ/á/nh tay ôm mặt cúi chạy khu tươi sống. mũ liền tai thỏ lông mềm phía nhấp theo chạy.
Bị phía sau, cắn răng hàm, khẽ chép miệng, dáng vẻ cần đầy ngỗ nghịch.
Sao cô ấy thể đáng thế.
Ra siêu thị, tối, đèn đường lề tỏa ánh sáng dịu dàng hôn.
Phương bắt vô thức tránh mặt Túy, lên còn kịp lịch không, chui luôn ghế sau.
Trần liếc cô gái nhỏ phùng má cửa sổ chiếu hậu, cười, cô đang ngùng vì vừa nên nói thêm gì.
Hai người im lặng, chỉ nhạc Cho phát rẽ một con đường chính lạ.
Mím môi, cô hỏi Túy: ta à?"
"Em phải một trước hôm rồi, lâu đâu, cùng nhé." Giọng dịu dàng.
Phương khẽ đưa mắt cửa sổ.
Đèn hoa lên đèn, đêm chưa tàn. Ca múa nhạc rộn ràng, con đường cổ. Thành phố A - nơi kim tháp nước, chính thức bắt cuộc đêm rực rỡ sắc màu.
Chiếc Cullinan đen tuyền trước cửa chuyên b/án sắt, bảo đợi lát ôm một chiếc kim loại nhỏ vắn trở ra.
Thấy anh sắt, nghẹn lại, hoàn cảnh đình và tình thế tại mình, người ta đề phòng là lẽ thường tình. Nghĩ cô thấy lòng.
Về nhà, cùng đồ lên trước, quay bê sắt lên.
Mở cửa, đang đeo tạp dề ở quầy bếp chuẩn bị rửa rau.
Cảnh này xuất giấc mơ bao lần. Anh về, cô mặc tạp dề bận rộn bếp, nghe cửa, quay cười anh, bình dị mà áp.
Trần khẽ mắt, gạt những ảnh mạnh mắt là vẻ đẹp thuần khiết sáng như gió mát trăng thanh.
Đặt sắt lên bàn, anh tới đỡ cây thảo tay Truy: đưa cuốn giấy cho nhé~"
Phương anh đầy ngạc nhiên, phòng ngủ cuốn giấy đưa cho anh, mới hỏi: cần này gì?"
Trần cười để răng, trả lời. Cất giấy bàn, rút người cuốn mình, sắt, vô cùng trịnh trọng cuốn sổ đỏ trong.
Phương Truy: "..."
Vậy chiếc sắt đặc trước này là dùng để này??
27
Lắp sắt, nước chấm, chí còn thêm món khai vị.
Trần gắp một miếng ngó sen tương quyết tâm như dũng sĩ ch/ặt cổ khó thế nào phải hết, hương vị ngon ngờ.
"Ừm... Ngon quá, học nào vậy!"
Anh nhớ hồi nhỏ lần chơi trò đình, cô đóng vai mẹ, cơm cho anh - đóng vai con. Cô lén bếp, chưa kịp ném quả trứng còn vỏ nồi, dầu bốc ch/áy. Cô hứng một chậu nước dập lửa, ngọn lửa bùng cao lên, khiến cô hoảng hốt vứt chậu kêu la om sòm. Nếu bà ngoại nghe xem, tính mạng mẹ con ở đó Hoàng hôm ấy rất gió ngọt ngào, mũm mĩm mặt lấm lem ngồi bậc thềm, tay chống cằm, mặc chiếc váy công chúa hồng bẩn thỉu bị bà ngoại chổi đuổi chạy khắp ba con phố.
Bình luận
Bình luận Facebook