Tôi và cô ấy nhìn nhau: "Hửm?"
Cô quay đi, lục lọi trong túi tìm ra bao th/uốc. Thở ngắn một hơi, châm điếu th/uốc:
"Mẹ sẽ gi*t cha ruột của con."
Mắt tôi trợn tròn.
Cô liếc nhìn tôi, cười khẩy: "Từ khi sinh con ra, mẹ đã không còn muốn làm người lương thiện. Bao năm nay mẹ nhẫn nhịn, bọn chúng - những kẻ đã đối xử tệ bạc với mẹ, mẹ sẽ từng người một đòi lại công bằng."
!
Tôi lẩm nhẩm đếm: Phó Nguyên Thao, Hàn Lệ Na, bố mẹ họ Lý... Ôi trời, cả một danh sách dài!
Tôi giúp cô ấy làm chuyện này?
Cái kế hoạch này có hơi... quá cỡ không?
Tôi gọi thầm hệ thống nhưng không có hồi đáp. Chẳng lẽ hệ thống đang bận chạy KPI cho âm phủ?
Bỗng dưng tôi cảm thấy phấn khích lạ thường. Tôi biết gi*t người là trọng tội, cũng hiểu những kẻ này dù bị bắt cũng chưa đáng án tử.
Nhưng...
Trước mắt tôi hiện về hình ảnh chiếc thắt lưng da của Lý phụ, cái t/át bôm bốp của Lý mẫu. Tôi như thấy được nụ cười nhếch mép đầy kh/inh bỉ của Phó Nguyên Thao, vẻ đi/ên lo/ạn đắc ý của Hàn Lệ Na.
Giờ đây, có một con đường trả th/ù đang vẫy gọi.
Còn chần chừ gì nữa?
Cô bỗng phì cười, lắc đầu đứng dậy tắt máy tính: "Đi ngủ đi."
Cô cởi áo khoác, để lộ vết s/ẹo ngoằn ngoèo như rắn trườn trên lưng - di chứng của những trận đò/n thời thơ ấu. Trên vai còn in hằn vết s/ẹo lởm chởm, trông chẳng giống đò/n roj mà tựa... vết đạn.
Thấy tôi ngồi im, cô đi tới vỗ nhẹ đầu tôi: "Lên giường nằm, ngày mai còn bận rộn lắm."
9
Lý Phán dắt tôi đi xem mặt bằng trong huyện. Cô thuê một tiệm massage chân rộng thênh thang nhưng không tự quản lý, giao phó hết cho quản lý.
Cô bảo: "Muốn b/áo th/ù, trước tiên phải đứng vững bằng đôi chân của chính mình."
Cô m/ua xe hơi nhưng chẳng bao giờ chở tôi đi chơi. Suốt ngày tôi loanh quanh trong phòng, khi thì tưới cây, lúc lại bưng bê hoa quả cho khách.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cô m/ua đồ chơi sách vở vứt cho tôi: "Tự chơi đi, tranh thủ học chữ."
Tôi bấm nút tờ áp phích học vần: "Bố của bố gọi là gì? Bố của bố gọi là ông nội!"
Tôi: "..."
Lý Phán bận tối mắt tối mũi. Tôi biết dù không lộ diện nhưng mọi quyết định kinh doanh đều do cô đưa ra. Cô chẳng bắt tôi làm việc, cũng chẳng buồn dành thời gian cho tôi.
May thay, tôi không phải đứa trẻ tám tuổi thực sự. Một kẻ trưởng thành trong hình hài nhi đồng, tôi tự chăm sóc được bản thân và hiểu được nhiều điều cô không ngại để tôi thấy. Như lần tôi bắt gặp cô cùng quản lý tuyển một đám cô gái ăn mặc mát mẻ vào tiệm.
Đôi khi, tôi thấy cô vừa phì phèo th/uốc vừa nói cười với mấy tay chơi đeo dây chuyền vàng lấp lánh, tay xăm kín hoa văn.
Tôi giả vờ không thấy, nhưng tim đ/ập thình thịch: Đứa ng/u cũng biết tiệm massage này không đơn thuần chỉ là nơi xoa bóp.
Nhưng Lý Phán kinh doanh cực kỳ thành công. Chưa đầy ba tháng, chi nhánh thứ hai đã mọc lên đầu kia huyện thành, khách ra vào nườm nượp.
Lý Phán vẫn chưa ra tay.
Khi tôi hỏi, cô bảo kẻ th/ù tồi tệ nhất chỉ cần cách trả th/ù nguyên thủy nhất.
Cô ngả người trên sofa, phả làn khói trắng mơ màng: "Nhưng gia thế hắn quá mạnh, qu/an h/ệ chằng chịt như mạng nhện. Muốn trả đũa, phải nhổ tận gốc cả dòng họ này."
Chằng chịt thế nào?
Tôi định hỏi tiếp nhưng cô phẩy tay: "Trẻ con biết gì mà hỏi, cút ra chỗ khác chơi."
Hừm, coi thường ai. Cô không nói thì tôi tự điều tra.
Nhân lúc cô bận, tôi lén mượn laptop của cô.
Mật khẩu màn hình là 1223 - sinh nhật tôi. Lần trước tôi đã nhìn tr/ộm được, Lý Phán chẳng đề phòng gì, cô không ngờ đứa trẻ tám tuổi biết dùng máy tính.
Ngày tôi chào đời cũng là ngày cô lãnh trọn khổ đ/au. Có lẽ cô dùng mật khẩu này để nhắc nhở bản thân không bao giờ tha thứ.
Tôi mở ngay thư mục có tên "Tử thần". Tập tin này được chỉnh sửa liên tục, vài ngày lại cập nhật.
Giải nén xong, tôi mở ra xem. Đây chính là "Death Note" phiên bản Lý Phán, ghi chép tường tận từng kẻ th/ù.
Đứng đầu danh sách là Phó Nguyên Thao - cha ruột tôi, tiếp theo là Hàn Lệ Na và Lý Gia Bảo. Kế đến là bố mẹ họ Lý cùng cảnh sát Trần Quốc Lâm.
Đáng ngạc nhiên, sau Hiệu trưởng Chu của trường nghề Mao Thành còn có tên Kim Lão Trụ và cha mẹ nuôi tôi, được chú thích "Tạm dừng".
Ồ? Mấy người này đâu có xung đột trực tiếp với cô, nếu có chăng chỉ vì tôi.
Lòng tôi dâng lên chút xúc động, vội mở tài liệu đọc tiếp.
Không đọc không biết, đọc xong sốc toàn tập.
Nhà Phó Nguyên Thao quả nhiên có thế lực. Bác hắn làm quan trong huyện Mao Thành, cha hắn là công chức thị trấn.
Bản thân Phó Nguyên Thao sau khi tốt nghiệp trường nghề đã m/ua được bằng cao đẳng, leo lên chức lãnh đạo xưởng thép địa phương, còn sở hữu công ty thương mại riêng. Đúng là khỉ đội mũ cối.
Choáng hơn nữa, tên cựu cảnh sát Trần Quốc Lâm năm xưa chính là cậu ruột của Phó Nguyên Thao.
Thảo nào hắn không thèm nhận đơn tố cáo!
Hiệu trưởng Chu Cửu Nguy của trường nghề Mao Thành lại là bạn đại học cùng bác hắn, từng là đồng nghiệp. Một người theo chính trường, kẻ dấn thân giáo dục.
Thảo nào lão ta làm ngơ trước bi kịch của Lý Phán!
Tôi trợn tròn mắt tìm ki/ếm manh mối khác.
Đúng như dự đoán, cha nuôi tôi chính là em họ mẹ Phó Nguyên Thao. Hóa ra sau buổi hòa giải, tôi bị b/án đ/ứt vẫn không thoát khỏi vòng kiểm soát của gia tộc họ Phó.
Gia tộc này ở Mao Thành quả thực thông thiên, với một tiệm massage nhỏ của Lý Phán, ngay cả việc đưa họ ra tòa đã khó chứ đừng nói đến ám sát.
Nhưng tại sao Phó Nguyên Thao gia thế hùng hậu lại học trường nghề? Đọc tiếp phần chú thích của Lý Phán: "Từng chuyển qua nhiều trường cấp ba trong huyện, đều bị đuổi học vì đ/á/nh nhau."
Bình luận
Bình luận Facebook