Hôn nhân mới của bà ấy hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến tôi cảm thấy sự tồn tại của mình dường như trở nên không cần thiết.
Có lẽ do sự nổi lo/ạn của tuổi dậy thì ập đến, hoặc cũng có thể là muốn thu hút sự chú ý của người thân duy nhất này, tôi đã trở thành kẻ hư hỏng trong mắt một số phụ huynh và giáo viên.
Cách thể hiện gập ghềnh và mâu thuẫn ấy đạt đến đỉnh điểm khi chồng hiện tại của bà đưa tôi vào A Cao.
Từ đó trở đi, qu/an h/ệ mẹ con giữa chúng tôi dường như ngày càng x/ấu đi, hoặc có lẽ chỉ do tôi một mình hờ hững khiến mối qu/an h/ệ này ngày càng tồi tệ.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp, thi đỗ vào A Đại, tự đi làm thêm, số tiền bà chuyển vào thẻ tôi mỗi tháng vẫn nguyên vẹn, dường như chỉ bằng cách này, tôi mới giữ được chút tự tôn ít ỏi còn sót lại.
Mỗi dịp Tết Nguyên đán, bà đều nhắn tin hỏi tôi có muốn về nhà ăn Tết không, nhưng tôi đều phớt lờ.
Đó là nhà của bà, không phải nhà của tôi.
Thế nhưng sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bà kiên quyết đòi gặp mặt tôi.
Tôi không biết vì lý do gì, nhưng trong lòng lại nảy sinh dự cảm chẳng lành.
(40)
"Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, mẹ được thấy nơi con ở."
Người phụ nữ mặc bộ đồ bình thường, kẹp một chiếc túi dưới nách, người đẹp dù già đi vẫn không phai tàn nhan sắc, phong vận vẫn còn nguyên.
Tôi khoanh tay dựa vào khung cửa, "Nói đi, có chuyện gì."
Đây là người mẹ đã sinh thành dưỡng dục tôi, tôi nghĩ mình nên yêu bà ấy, nhưng vừa mở miệng, giọng điệu đã vô thức lẫn vào sự mỉa mai.
Bà không bận tâm, mà ngồi xuống ghế sofa, giơ tay ra như lúc tôi còn nhỏ, "Lại đây, đến đây với mẹ."
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cách bà một khoảng trống.
"Vị Chi, mẹ muốn đưa con về nhà."
"Không thể nào."
Vừa thốt ra, tôi đã phủ nhận ngay.
Bà có vẻ sốt ruột, "Rốt cuộc con đang cứng đầu vì điều gì?"
"Mẹ và chú Lưu bao nhiêu năm nay không sinh con, đợi khi chúng mẹ già đi, qu/a đ/ời, những thứ còn lại đều là của con cả."
Giọng tôi bình thản đến lạ, "Không cần."
Tôi tiếp tục, "Chú ấy có con riêng với vợ trước, con đâu phải con gái chú ấy, đồ của chú, con không lấy."
Nghe vậy, ánh mắt bà thoáng nỗi buồn, "Mẹ thực sự không hiểu, tại sao con lại chống đối chú Lưu đến thế, rõ ràng..."
Tôi bực bội ngắt lời, "Mẹ đừng bắt con hòa nhập vào gia đình mẹ nữa được không?"
"Cũng đừng biến lý do bao năm không sinh con thành cái cớ vì tốt cho con."
Bà mở miệng, dường như muốn nói điều gì, cuối cùng lại chỉ cúi đầu xuống.
Giọng bà từ từ vang lên, "Vị Chi, mẹ thực sự rất xin lỗi vì không thể cho con một gia đình trọn vẹn. Bao năm nay, mẹ cũng sợ rằng vì lỗi lầm của mình, khiến con trốn tránh cả hôn nhân."
"Mẹ luôn muốn con chấp nhận chú Lưu, muốn bù đắp cho con, có lẽ mẹ đã dùng sai phương pháp, nhưng mong con đừng oán h/ận mẹ, được không?"
Tôi trầm mặc rất lâu, tôi muốn nói rằng thực ra tôi chưa từng trách bà, càng không trách việc bà đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Trên đời này, đứa con nào chẳng mong mẹ mình hạnh phúc?
Nhưng những lời tâm tình ấy, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài khẽ khàng, cùng câu "Con đi lấy cho mẹ ly nước nhé".
Bà vội vàng đứng dậy, liên tục nói "Không cần", trong lúc cúi đầu còn vội lau vệt nước mắt nơi khóe mắt.
Bà nói: "Muộn rồi, mẹ về trước đây, không làm phiền con nữa."
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tôi vẫn đăm đăm nhìn cánh cửa, lâu lắm không thể hoàn h/ồn.
Tôi cảm thấy bao năm qua mình sống như một h/ồn m/a. Tôi không h/ận mẹ, nhưng không thể hòa giải với bà; tôi yêu chàng trai thuở thiếu thời của mình, nhưng không cách nào ở bên anh.
Tình thân, tình yêu, tình bạn, rốt cuộng chúng là gì? Tôi đã thực sự cảm nhận được chưa?
Tôi nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy cô đơn.
(41)
Đêm hôm đó tôi nằm mơ, mơ thấy bố mẹ không ly hôn, ngày hôm ấy mẹ cũng không rút giấy ly hôn ra, mà như mọi khi, nghẹn ngào kể lể những khó khăn bà đã trải qua.
Tôi không vào A Cao, mà dựa vào thành tích không tốt không x/ấu của mình, vào một ngôi trường không tốt không x/ấu.
Rồi thi đại học, vào đại học, tốt nghiệp, đi làm.
Tôi không gặp được người đủ dịu dàng để thay đổi mình, cũng không gặp được người dù nhiều năm không gặp vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.
Tất nhiên, càng không gặp được Kỳ Ngôn.
Đời tôi bình thường đến mức người qua đường vội vã cũng chẳng muốn dừng lại nhìn.
Tôi kết hôn, rồi vì vài chuyện vặt vãnh quyết định ly hôn sau vài năm.
Người mẹ đã có tuổi tóc điểm bạc, nếp nhăn khóe mắt khiến bà trông già nua, thế nhưng bà lại vô cùng ủng hộ quyết định của tôi.
Bà nói: "Giá như năm đó, mẹ có thể dũng cảm như con thì tốt biết mấy."
Bà từ từ ngẩng đầu lên, nhưng tôi lại thấy khuôn mặt mình trong đôi mắt bà.
Mơ dừng, tôi bỗng gi/ật mình tỉnh giấc.
Tôi trấn tĩnh hơi thở, trong đầu hiện lên hình ảnh mẹ nói trong nước mắt.
Đôi khi chúng ta hay oán trách cuộc sống, nhưng chưa từng nghĩ rằng, bước đến hôm nay, có lẽ đã là kết cục tốt nhất mà cuộc đời mang lại cho chúng ta.
(42)
Đã vào thu.
Có lẽ do vừa khai giảng không lâu, việc kinh doanh trong quán trở nên bận rộn hơn.
Kỳ Ngọc thì lúc nào cũng như người rảnh rỗi, thường xuyên chạy đến quán cà phê ngồi chơi, thỉnh thoảng hứng lên lại bám lấy tôi đòi dạy cách tạo hình nghệ thuật trên cà phê, làm bánh ngọt.
Còn Kỳ Ngôn, dạo này dường như cũng bận rộn hơn.
"Công ty anh trai em dạo này có dự án gặp chút trục trặc, anh ấy ngày nào cũng ở công ty, bận đến chóng mặt."
Tay tôi đang rửa ly bỗng dừng lại, "Ồ, vấn đề lớn không?"
Kỳ Ngọc vẫy tay, tỏ ra vô cùng tin tưởng, "Cũng được thôi, anh ấy ứng phó được."
Tôi nghĩ vậy cũng tốt, bận công việc thì không có thời gian đến gặp tôi, tốt hơn là để tôi đưa ra câu trả lời.
"Chị ơi, ngoài kia có người tìm chị." Một nhân viên gọi.
"Vừa vặn em cũng phải về rồi, không làm phiền chị nữa." Kỳ Ngọc vẫy tay, xách chiếc túi phiên bản giới hạn của cô nhảy nhót ra cửa.
Bình luận
Bình luận Facebook